Lạc Nhi Ý

Chương 302




Lòng bàn tay của Cảnh Hoa vương phi đã đẫm mồ hôi, bà ta cố gắng trấn tĩnh lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ nên nói gì.

Nhiếp chính vương đã lên tiếng trước, giọng bình tĩnh: "Mẫu phi, người nên nói rõ một chút, mùng tám tháng hai đêm đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì"

Cảnh Hoa vương phi đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt liền biến sắc, giọng run run: "Con, con đã biết cái gì?"

Nhiếp chính vương ngồi xuống ghế thái sư, thản nhiên nói:" Mẫu phi, ngươi không phải đã nói con không chịu nhận chuyện sai mình làm sao? Vậy con cũng rất muốn biết, đến cuối cùng là ai làm sao? Nói ví dụ như, bình rượu kia, hay như Quỷ Mị..."

"Con đã biết?"

Sắc mặt Cảnh Hoa vương phi tái nhợt, giọng điệu cũng không được rõ ràng.

"Ha ha"

Đáp lại bà ta là tiếng cười lạnh băng.

"Rốt cuôc đưa bé trong bụng Lục Thừa Hoan là của ai?"

Cảnh Hoa vương phi thờ dài một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: " Quỷ Mị giả chết là thật, hắn quay lại sao?"

"Quay lại rồi" Nhiếp chính vương cũng không muốn nhiều lời.

"Được rồi, nếu đã như vậy..."Cảnh Hoa vương phi cắn răng, biết là không thể dấu nổi nữa, liền nói: " Đứa cpn trong bụng Hâu Hạ không phải là của con, cũng không có một chút quan hệ nào với hoàng thất Nam Xuyên chúng ta! Chỉ là một nghiệt chủng mà thôi"

Nhiếp chính vương cả kinh, bóng đêm trong lòng cũng như được xe toạc ra, lập tức sáng bừng lên.

Không phải là con của chàng! Thực sự không phải la con của chàng. Chàng và Lục Thừa Hoan, không hề phát sinh chuyện gì.

"Vậy là của ai?" Chàng nghi ngờ hỏi lại.

"Là của đông thị vệ bên cạnh nó, tối hôm đó, con không chạm vào nó, nhiệm vụ của nó thất bại, nhưng dược bản phi cho nó dùng lại khởi phát tác dụng, cho nên, thật đáng tiếc..."

"Dược gì..."

Nhiếp chính vương cảnh giác hỏi.

"Giáp dược"

Bà ta vừa nói ra, Nhiếp chính vương không khỏi hít vào một hơi.

Giáp dược, loại dược này có công hiệu rất lớn, dùng loại dược này, nam nữ khi hoan ái thì khả năng mang thai sẽ rất lớn, hầu như không thể tránh được.

Nhưng mà, loại dược này đối với thân thể nữ nhân rất có hại, đa phần là vì dược lực của nó rất mạnh, đưa trẻ sinh ra đa phần sẽ có vấn đề sức khỏe, trong vòng một năm đầu không biết có sống nổi hay không.

Cho nên loại dược này, từ hơn một trăm năm trước đã trở thành cấm dược của Nam Xuyên.

Cảnh Hoa vương phi cũng phải tốn không ít công sức mới có được loại dược này, cho nên bà ta bà ta mới nói đáng tiếc....

"Mẫu phi, đêm hôm đó người tính kế như vậy, cũng chỉ là muốn Lục Thừa Hoan mang thai con của ta, sau đó ta không thể không lấy nàng ta phải không?"

Nhiếp chính vương phất tay áo, phẫn nộ đứng lên: " Ngươi ngay cả loại cấm dược đó cũng dùng! Lục Thừa Hoan dù sao cũng là nữ nhi luôn bên cạnh người"

"Nữ nhi"

Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng cười một tiếng.

"Con không phải không chịu thừa nhận người muội muội này sao? Sao bây giờ lại nói nó là nữ nhi của bản phi? Huyết thống của nó, xứng với hoàng thất Nam Xuyên sao? Ý nhi, con thực không hiểu hay cố tình không hiểu, năm đó con làm những chuyện kia với Lưu Ly các, lấy Lục Thừa Hoan làm quân cờ, mặc dù nàng ta chỉ là một quân cờ, nhưng Lưu Ly các lại không thể không có nàng ta, con là nam nhi, có thể thống lĩnh Lưu Ly các sao?"

"Có thể miễn cưỡng vẫn đối phó được với đám sát thủ Lưu Ly các, nhưng đến khi nó đủ lông đủ cánh, lại không làm mọi chuyện vì con. Cho nên bản phi mới phong cho nó làm quân chúa, cho nó vào hoàng cung, con nhìn xem,nó bây giờ chẳng phải ngu ngốc đến thế sao? Lưu ly các, con cũng dễ dàng nắm trong tay, nỗi khổ tâm này của ta không phải là vì con thì là vì ai?"

Nhiếp chính vương hơi nhếch môi lên, giọng gần như rít từ kẽ răng ra: " Con đã sớm nói rõ ràng, con không cần thứ gọi là hôn nhân chính trị này! Lại buồn cười hơn là, nếu như người vì ta, người vì sao lại dám để nàng ta chung chạ với một tên thị vệ... Giả mạo huyết thống hoàng thất"

"Không, mẫu phi không có ý này"

Cảnh Hoa vương phi gấp gáp giải thích.

"Lúc ấy ta chỉ muốn nó mang thai, có Quỷ Mị làm chứng, con sẽ tin những lời này là lấy nó, đợi nó sinh đứa trẻ ra, ta sẽ giải quyết..."

Nói đến đây, bà ta đột nhiên im bặt.

"Nghĩ cách giết đứa trẻ đó đi, ngay cả mặt mũi cũng không cho ta nhìn có phải hay không?"

Nhiếp chính vương không khỏi ngẩng đầu lên trời cười một tiếng, nhưng âm thanh lại mang vài phần bi ai.

"Mặc dù đây không phải là con của ta, nhưng đó cũng là một sinh mạng, mẫu phi người nhẫn tâm như vậy sao? Lúc hạ giáp dược cho Lục Thừa Hoan, lúc đó sinh mạng đó đã nằm trong tay người, lòng dạ của mẫu phi, thay đổi làm người khác thấy đáng sợ"

"Mẫu phi, ta vốn chỉ nghĩ từ nhỏ đến lớn người luôn nghĩ tới phụ thân, đối xử lạnh nhạt với ta, không biết ta muốn gì, nhưng không ngờ rằng, lòng dạ người lại độc ác như vậy. Chẳng trách năm đó, phụ thân không nửa điểm lưu luyến người, nhẫn tâm bỏ đi"

Cảnh Hoa vương phi nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như một tờ giấy, bà ta lảo đảo về phia sau vài bước, ngã ngồi xuống ghế thái sư, toàn thân run rẩy, giọng điệu cũng run run

"Ý nhi... Con lại dám nói ta như vậy"

Bà ta trừng lớn mắt, ánh mắt đau xót.

"Ngươi cùng một giuộc với phụ thân ngươi, hắn bị Lâm Thanh Thanh câu dẫn, ngươi thì bị con gái của Lâm Thanh Thanh mê hoặc, cho nên hiện giờ ngươi đã tha thứ cho phụ thân ngươi sao? Đối với chuyện phụ thân ngươi thay lòng, bây giờ ngươi lại trách tội mẫu phi?"

"Câm miệng"

Nhiếp chính vương nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán cũng nổi rõ lên.

"Ta không phải bị Lạc nhi mê hoăc, là ta cam tâm tình nguyện yêu nàng! Cả đời nay không phải là nàng ta sẽ không lấy ai khác! Ta cũng không nói ta tha thứ chuyện của phụ thân và Lâm Thanh Thanh, nhưng nếu ta là ông ấy, ta cũng sẽ lựa chọn Lâm Thanh Thanh, bà ta là mẫu thân của Lạc nhi, chắc chắn cũng sẽ tốt như Lạc nhi"

Chàng nói xong rõ ràng là hơi ngẩn ra.

"Còn nói không tha thứ, những lời như vậy con cũng nói ra được"

Cảnh Hoa vương phi đưa tay gạt nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều.

"Ta đã nuôi đứa con ngoan..."

Nhiếp chính vương thấy bà ta như vậy, trong nháy mắt không thể làm được gì, nhưng nghĩ đến chuyện khác, tâm tư chàng cũng cứng rắn hơn.

"Mẫu phi, người không thích Lạc nhi, là bởi vì nàng xinh đẹp, nàng lại thông minh cơ trí, mọi thứ đều xuất sắc hơn người, cho nên người mới không tiếp nhận nàng"

"Mà Lục Thừa Hoan, lại luôn luôn nghe theo lời người, bị người khống chế,cho nên người tình nguyện vấy bẩn thân thể của nàng ta, không để ý tâm nguyện của ta cũng muốn ép nàng ta ở bên cạnh ta. Mẫu phi, ngươi không nghĩ rằng, người quá ích kỷ sao?"

Cảnh Hoa vương phi run lên, tâm tư của bà ta lại bị chàng nhìn thấu.

Nhiếp chính vương không hề nhìn bà ta, quay lưng về phia bà ta, chậm rãi nói: " Tâm tư của người không trong sạch, mẫu phi, người chưa bao giờ tin Phật, nhưng bản vương thấy, ngươi cũng nên ra ngoài để hiểu cuộc sống bên ngoài rồi, xem ra sống sung sướng người không thể hối cải được"

"ý nhi! Con muốn ta giống Hồng Ngọc, xuống tóc làm ni cô sao?"

Cảnh Hoa vương phi sợ hãi, từ trên ghế vội bò dậy.

Nhiếp chính vương thoáng ý cười lạnh băng: "Chuyện Hồng Ngọc xuống tóc người cũng biết. Ta tất nhiên sẽ không để người ở cùng Hồng Ngọc. Hai nữ nhân tâm địa thâm sâu ở cùng với nhau không biết còn làm ra những chuyện gì. Người phải đến am ở Thành Tây"

Cảnh Hoa vương phi nghe vậy, toàn thân như bước vào hầm băng.

Đây là con trai bà ta sao? Con trai bà ta lại nói bà ta tâm tư bất chính, còn dùng khẩu khí như vậy để nói bà ta...

"Ta không muốn xuất gia, ta còn muốn chờ phụ vương con trở về"

"Chờ phụ vương trở lại, nếu hắn đồng ý sẽ đón người quay về, không sớm thì muộn, Chỉ là, ta không nghĩ ngày đó sẽ đến"

"Người đâu"

"Ý nhi, ta không muốn xuất gia"

Cảnh Hoa vương phi luống cuống, không còn vẻ quyền quý như bình thường.

Nghĩ tới ở trong chùa làm ni cô bà ta liền hoảng sợ. Mà cho dù thực sự phải ở đó, bà ta cũng không muốn ở Kỳ Hạ!

"Ta muốn trở về Nam Xuyên"

Nhiếp chính vương phân phó vài tên thị vệ đưa Cảnh Hoa vương phi đi, rồi gọi cug nữ bên cạnh bà ta dặn dò vài câu.

Cảnh Hoa vương phi liền được đưa đến am ở thành Tây.

Nhiếp chính vương chắp tay bước ra khỏi Bảo Đức Cung, chàng nhìn sắc trời, rồi trở về Nhiếp chính vương phủ, lúc hắn phong đến trước cổng phủ, chàng siết dây cương, nói với Quỷ HÌnh bên cạnh: " Người đến biệt viện, mang nàng ta đến đây"

"Dạ"

Nhiếp chính vương vội vã vào phủ, cũng không kịp thay y phục liền gọi Quỷ Hồn vào đại sảnh hỏi thăm tin tức của Vân Tử lạc.

Quỷ Hồn cắn răng lắc đầu.

Nhiếp chính vương đứng trên bậc thềm, tay nắm chặt thành đấm, hai đầu mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

"Lạc nhi... Nàng mang thai cốt nhục của ta. Lại phải bôn ba bên ngoài, không biết phải chịu biết bao khổ sở, là bản vương không đúng"

"Vương gia, Nhị tiểu thư thông minh hơn người, nhất định sẽ biết tự chăm sóc bản thân, chờ nghĩ thông suốt rồi nhị tiểu thư sẽ trở lại "

Quỷ Hồn vội an ủi chàng.

Nhiếp chính vương vẫn đang trầm ngâm, Quỷ Hình đã bước nhanh đến.

"Chủ nhân, hầu Hạ quận chúa đã đến"

Quỷ Hồn nghe vậy nghe vậy cả kinh, lúc này vương gia triệu quận chúa đến, chẳng lẽ lúc nãy tiến cũng đã hỏi rõ được chân tướng mọi chuyện sao?

Ba người im lặng nhìn về phía ngoài đại sảnh.

Lục Thừa Hoan dè dặt bước vào, lúc ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp chính vương ánh mắt nàng ta có chút bất an, lo sợ.

"Hách liên ca ca, muội được quay về phủ rồi sao?"

Vẻ mặt Nhiếp chính vương lóe lên một tia do dự, chàng biết rõ, một khi chàng nói ra sự thật, nhất định đây sẽ là đã kích rất lớn với Lục Thừa Hoan.

Ý từ của mẫu phi vô cùng rõ ràng, nhưng Lục Thừa Hoan không biết mọi chuyện, đến bây giờ nàng ta vẫn còn tường là đang mang thai con của chàng.