Lạc Nhi Ý

Chương 298




Quỷ Hình từ vị trí phu xe nhảy xuống, nhanh chóng đi đến trước tấm cửa sắt rỉ loang lỗ gõ cửa vài tiếng, chỉ một lúc sau, từ bên trong liền có một nha hoàn mặt tròn trịa tóc búi cao chạy ra mở cửa.

Khi nhìn thấy Quỷ Hình, nàng ta lập tức cung kính hành lên, rồi lùi sang một bên, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía xe ngựa bên ngoài.

Quỷ HÌnh xoay người nhảy lên xe ngựa, rồi cho xe đi vào trong biệt viện.

Xe ngựa đi đến bên đến dưới tán cây hoàng dương thì dừng lại, từ bên trong liền có tiếng bước chân vội vã truyền tới, cùng với đó là giọng nữ dồn dập: " Là Hách Liên ca ca tới sao?"

Mành xe bị một bàn tay lớn kéo lên, Nhiếp chính vương từ trong xe ưu nhã xoay người xuống xe.

Lúc nhìn thấy người phía trước ánh mắt chàng đã lạnh đi vài phần.

Lúc nhìn thấy ánh mắt không bất kỳ tình cảm nào của chàng, Lục Thừa Hoan gắt gao cắn chặt môi, nàng ta đứng yên ở đó có chút bất an, hai tay nhanh chóng đặt trước bụng mình.

"Vương gia"

Tất cả ám vệ trong biệt viên đều bước ra hành lễ với chàng, Nhiếp chính vương phất phất tay, bọn họ dù sao cũng đã được huấn luyện hiểu ý rút đi.

Nhiếp chính vương chắp tay sau lưng bước lên phía trước một bước.

"Hách Liên ca ca, huynh không thể giết con của chúng ta"

Nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm u ám của Nhiếp chính vương, Lục Thừa Hoan lập tức như người phản xạ có điều kiện, nàng ta kêu lên, rồi lập tức lùi về phía sau hai bước, ánh mắt co rúm lại, toàn thân như chìm vào băng lạnh.

"Nó dù sao cũng là cốt nhục của huynh..."

Nhiếp chính vương rũ mi xuống, ánh mắt ảm đạm không một gợn sóng, nhìn kỹ trong ánh mắt lại lóe lên tia sát ý

Những lời như vậy, chàng không muốn nghe.

Dưới ống tay áo chàng gắt gao nắm chặt quả đấm, nếu như không vì mục đích lần này, chàng thực đã khống chế không nổi.

Lục Thừa Hoan còn đang run giọng nói, nhưng chàng thực không nghe nổi nữa, lập tức cắt nàng lời nàng ta: " Hầu Hạ, ngươi nói gì vậy?"

Chàng nhẹ hít một hơi, lời nói cũng tự bật ra đầu môi: " Bản vương tất nhiên sẽ không trách muội, trước hết muội hãy ngoan ngoãn ở biệt viện này nghỉ ngơi cho tốt,bây giờ bụng cũng đã lớn, đừng để người khác nắm được đằng chuội, chờ sinh con xong rồi tính"

"Huynh nói cái gì?"

Lục Thừa Hoan kinh hãi đến ngây dại, há to miệng không ngậm lại được.

"Huynh để cho muội sinh con ra"

Nhiếp chính vương mấp máy môi, mắt phượng nhìn về phía nàng ta không một tia tình cảm: " Đúng, muội cứ an tâm dưỡng thai, bản vương cũng không tiện sang đây thăm muội được, chờ ngươi sinh con, bản vương sẽ đón muội trở lại Nhiếp chính vương phủ. Thời gian này cần gì, cứ nói với ám vệ, bọn họ sẽ đáp ứng những yêu cầu thỏa đáng của muội"

Lục Thừa Hoan kích động đến đỏ bừng cả mặt, vẫn không thể tin tưởng được chuyện này, nàng ta nhìn chàng hỏi: " Muội, muội đang nằm mơ sao?"

Nhiếp chính vương nhíu mày, một lúc sau nói: " Không phải mơ, muội ở lại dây, bản vương cũng không tiện ở lại lâu"

"Hách Liên ca ca, huynh..."

Lục Thừa Hoan định nói câu gì nhưng lại không nói nên lời.

Nàng ta còn muôn vàn câu hỏi, nhưng vừa mở miệng lại không dám hỏi tiếp.

Nàng ta còn tưởng chàng sẽ ép buộc mình bỏ đứa bé này, nhưng bây giờ chuyện như thế này chẳng phải đã quá tốt sap? Ít nhất con của nàng ta có thể giữ lại được. Mà Hách Liên ca ca vừa nói những lời dịu dàng, làm cho nàng ta cảm nhận được mình đang được sủng ái.

Nhất định là bây giờ Hách Liên ca ca đã thấy mình tốt, hơn nữa mình lại đang mang thai con của huynh ấy, huynh ất đã bắt đầu chấp nhận mình rồi.

Lục Thừa Hoan vui sướng trong lòng.

Nhiếp chính vương trực tiếp quay về phủ, đem những việc còn lại giao lại toàn bộ cho Quỷ Hình, chàng cũng không muốn gặp mặt nữ nhân kia dù chỉ là một lần nữa.

Chàng chỉ làm được đến vậy, lừa gạt cũng được, đợi đến khi Lục Thừa Hoan sinh con xong, thử máu xong, phải cũng được, không phải cũng được, đến lúc đó chân tướng mọi chuyện sẽ được làm rõ.

Nhưng là, thế gian này không có bức tường nào là gió không lọt qua được, chuyện này rồi cũng có lúc người thứ ba biết được.

Hôm ấy, trời âm u, Vân Tử Lạc đến Nhiếp chính vương phủ.

Đúng hơn là nàng đang đi tản bộ lại vô thức đi về hướng vương phủ.

Những ngày này, Nhiếp chính vương mặc dù vẫn đến chỗ nàng, nhwung chàng vẫn dồn lực tìm kiếm tung tích Quỷ Mị và Linh Linh, nàng cũng muốn cục cưng trong bụng khỏe mạnh nên hôm nay không có việc gì liền tản bộ một vòng.

Lúc đến cách cửa phủ không xa, nàng đang nghĩ có nên đi vào trong hay không thì nhìn thấy một xe ngựa đi từ trong phủ ra.

"Quỷ đại nhân, lại ra ngoài à"

Thị vệ giữ cửa nhiệt tình hỏi thăm.

Vân Tử LẠc nhíu mày, phu xe lại là Quỷ Hình! Có thể để hắn đích thân lái xe ngựa, người bên trong không phải là Hách Liên Ý thì còn là ai?

Nghĩ đến khả năng này, thân hình nàng lập tức bước lên trước vài bước, nhìn về phía QUỷ Hình vẫy vẫy tay: " Quỷ HÌnh, đang đi đâu vậy?"

Điều Vân Tử Lạc không nghĩ tới chính là, Quỷ Hình lúc nhìn thấy mình sắc mặt lập tức đại biến, hắn kinh hãi kêu lên một tiếng nhỏ, ánh mắt lóe lên, dường như căn bản không nghĩ sẽ gặp nàng

"Ngươi đang muốn đi đâu? Ý đâu?"

Vân Tử Lạc đi qua, bình tĩnh hỏi.

"Ta, ta, ta.. Thuộc ha, ra ngoài có chút việc, vương gia vẫn ở trong phủ"

Quỷ Hình gãi gãi đầu, lè lưỡi nói, cuối cùng lấy lý do việc riêng để trả lời nàng.

Hắn vốn nghĩ chỉ là tên thị vệ bình thường hay nói chuyện gọi mình,nên lúc nhìn thấy Vân Tử Lạc, sức lực không hiểu sao đột nhiên biến đi đâu hết.

Vân Tử LẠc nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của hắn, trong lòng không khỏi hoải nghi, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc nói: " Được, ta biết rồi, ta vào trong tìm Ý, ngươi có việc gấp thì đi trước đi"

Nàng cười dịu dàng nhìn Quỷ Mị gật đầu nhẹ, ngay cả ánh mắt cũng không hề liếc nhìn về phía xe ngựa, thập phần thoải mái xoay người đi về hướng của chính.

"Ta muốn gặp vương gia các người"

Nàng thản nhiên nói.

Những thị vệ này sớm đã biết nàng nào dám thất lễ.

Cho đến khi không còn nhìn thấy Vân tử Lạc nữa, Quỷ HÌnh như mới thu lại được khí lức, hắn vỗ vỗ ngực thở phào: " Nguy hiểm quá, lúc nãy nguy hiểm thật"

Hắn rém vành xe lên nhìn vào bên trong, bên trong xe ngựa toàn bộ đều là quần áo nữ nhân cùng đồ hài tử, là Lục Thừa Hoan lệnh cho hắn bắt người chuẩn bị, hắn đã bẩm báo vương gia, vương gia cũng không thích nghe chuyện của Lục Thừa Hoan nên chỉ nói để hắn làm chủ.

Hắn suy nghĩ một hồi, rồi nghĩ vì để nữ nhân này yên tâm làm như vậy cũng tốt.

Nhưng nếu để Vân Tử Lạc nhìn thấy những thứ này,cái vương phủ này chắc sẽ trời long đất lở mất.

Nhưng Quỷ Hình không ngờ rằng,xe hắn vừa rời khỏi vương phủ được chục mét thì phía sau, đã có một người mặt quần áo gia nô yên lặng đuổi theo hắn.

Vân Tử Lạc sau khi vào phủ liền đánh ngất tên gia nô ở phủ, sau đó đổi quần áo của hắn rồi mới ra ngoài.

Sau một khúc đường quanh co, đến con ngỏ vắng vẻ, nghi ngờ trong lòng Vân Tử LẠc càng lúc càng lớn, lúc Quỷ Hình đánh xe đi vào cửa nàng cũng đi theo sau.

Tường biệt viện được bao phủ bởi dây leo, trong biệt viện hoàn toàn yên tĩnh, nơi này giống một nơi bị bỏ hoang, không có người sống.

Vân Tử Lạc lặng lẽ bám theo không một tiếng động, lúc nhảy từ tường nhảy xuống nàng cũng cẩn thận bảo vệ bụng mình.

Ở đó có một sinh mạng mặc dù chưa thành hình nhưng là điều quan trọng nhất với nàng.

Sau khi đi được vài bước, liền thấy thấp thoáng có bóng người từ hậu viện bước nhanh ra, đợi đến khi nhìn thấy rõ là ai Vân Tử Lạc lúc này mới kinh hãi, nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh,

Người đó mặt váy mỏng màu vàng rộng thùng thình, mặt nàng ta có vẻ hơi sưng lên, Lục Thừa Hoan vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, mặc dù bây giờ trời âm u nhưng vẫn còn nóng, nhiệt độ vẫn cao, lại thêm nóng bức.

Vân Tử Lạc như bị ai giáng một búa vào lòng, thân thể nàng run lên, theo bản năng liền tựa vào cây đại thụ bên cạnh.

Lục Thừa Hoan cũng không nhìn thấy nàng, vì Quỷ Hình lúc đó đã tiến vào.

Hai người họ vừa gặp nhau, Lục Thừa Hoan đã hỏi ngay: " Hách lIên ca ca chưa tới sao?"

Gương mặt nàng ta vui sướng cùng mong đợi.

Nếu như lúc này còn hoài nghi nhưng bây giờ nghe lời nói của nàng ta, nàng đã hiểu ra mọi chuyện. Quỷ HÌnh cũng không thể tự nhiên chiếu cố chăm sóc nàng ta được, ngoại trừ chuyện nàng ta sẽ là Nhiếp chính vương phi tương lại thì còn có khả năng nào nữa đây?

Quỷ HÌnh khó khăn trả lời: " Không đến, vương gia nói, chờ quân chúa sinh ha Lân nhi, sẽ đón quận chúa về Nhiếp chính vương phủ, sinh con trước, quận chúa chịu khó ở chỗ này chịu ủy khuất, dù sao vương gia cũng không tiện đến đây"

Hư tình giả ý, Quỷ HÌnh nghe xong còn tự thấy nổi cả da gà.

Nếu không phải vì trong bụng nàng ta có đưa trẻ có thể chứng minh vương gia trong sạch, hắn cần phải ăn nói khép nép với nữ nhân này sao?

Tuy nói nàng ta trên danh nghĩa vẫn là quận chúa, nhưng đối với tam quỷ bọn họ, thực không có ai đặt nàng ta vào măt, huống chi bây giờ chuyện này lại do nàng ta cùng Cảnh Hoa vương phi sắp đặt.

Nhưng những lời này lọt vào tai Vân Tử Lạc lại như sấm dội giữa trời quang. Nàng giống như bị dội một chậu nước lạnh.

"Ừm, ta biết rồi, ta lại làm cho Hách Liên ca ca khó xử. Nhưng dù sao ta cũng đang mang thai cốt nhục của huynh ấy, lại từng có hôn ước với huynh ấy..."

"Quận chúa không cần quá lo lắng, việc này vương gai ắt có chủ ý, nếu không có việc gì nữa, thuộc hạ xin cáo từ"

Quỷ Hình cắt ngang lời nàng ta.

Vân Tử LẠc ngây ngốc đứng sau cây đại thụ ánh mắt trống rỗng,vẻ mặt nàng dại ra, toàn thân giống như chui vào trong hầm băng, không thể nào cử động được, lòng bàn tay cũng đã lạnh băng...

Hách lIên Ý...

Chàng thế nhưng lại làm chuyện này!

Ta còn cho ràng, chàng thực sự đã đưa Lục Thừa Hoan đi, lại không ngờ rằng, chàng lại cẩn thận bảo vệ nàng ta.

Nàng ta mang thai cốt nhục của chàng, là con trưởng của chàng, chàng có con trai trưởng cho nên chàng không cam lòng xóa bỏ đứa bé nàng ta đang mang có phải hay không?

Nước mắt tràn ra khóe mi, nàng giống như một đưa trẻ bất lức cứ thế đứng đso, không biết hai người kia rời đi lúc nào, trong đầu nàng lúc này chỉ còn lại những tiếng 'ong ong'