Con đường phía sau trống vắng không một óng người, gió đêm thổi tới mang theo một cảm giác nóng bức nhưng đáy lòng nàng lại cảm thấy giá lạnh vô cùng.
Vân Tử Lạc cắn răng, ép nước mắt đã dâng lên đến hốc mắt vào, nàng kéo thân thể mệt mỏi đi về phía Túy Vân lâu.
Tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bụng, vừa đau khổ vừa vui mừng, ánh mắt cũng trở nên mông lung vô cùng.
"Cục cưng, con tới thật không đúng lúc..."
Ngày hôm sau, vì tối hôm trước Vân Tử Lạc ngủ rất muộn, nên hôm sau thức dậy khi nàng xuống lầu đã có không ít người đến Túy Vân Lâu dùng cơm trưa.
Đồ ăn ở Túy Vân Lâu mới lại, khẩu vị lại đặc biệt ngon, cả kinh thành chỉ có một cửa tiệm này bán, lại không có ai cạnh tranh với, cho nên làm ăn rất phát đạt, Vân Tử Lạc cũng không thiếu bạc để dùng.
Rất nhiều tửu lâu đến muốn chiêu dụ đầu bếp ở đây, nhưng bọn họ không ngờ rằng, đầu bếp của Túy Vân Lâu không đơn giản chỉ là đầu bếp mà thồi.
Bọn họ đều là ám vệ ngầm, sớm đã một lòng thề nguyện, cắt máu uống thề cho nên làm sao rời đây được chứ.
Đây cũng là điều mà các tưu lâu lớn trong thành không thể nào hiểu được.
Ra đến cửa tiệm, Bạch Long làm phu xe cho nàng, xe ngựa khỏi hành đưa nàng đi về phía Bát vương phủ.
Biết Vân Tử Lạc đến thăm, Đào nhi gần như bay ra ngoài cửa phủ đón nàng, Triển Hưng căng thẳng đi phía sau chăm sóc muội ấy.
Nhìn thấy Đào nhi đang mang thai tháng thứ sau, Vân Tử Lạc bước nhanh về phía muội ấy.
"Chạy gì chứ? Ta tới thăm em, cũng không hy vọng em gặp chuyện không may"
Nàng xoay mặt lại nói.
Đào nhi lè lưỡi cười, lau mồ hôi trên trán nói: " Tiêu thư, Đào nhi ngày đêm mong ngóng tiểu thư, cuối cùng cũng mong được đến ngày gặp tiểu thư"
Triền hưng hành lễ với Vân Tử Lạc, mời nàng đi vào trong, đến khi vào đến nội viện lúc này mới lấy cớ rời đi.
"Hắn đối xử với em thế nào?"
Vân Tử Lạc liếc nhìn bóng lưng của Triển Hưng hỏi.
"Rất tốt ạ" Đào nhi chỉ vào bụng mình: " Tiểu thư có thấy bộ dạng của em bây giờ không, lôi thôi lếch thếch, toàn là huynh ấy chăm sóc ta"
Sau đó muội ấy cầm lấy tay nàng hỏi: " Tiểu thư, em nghe nói Hầu Hạ quận chúa.... Có thật vậy không ạ"
" Em tự chăm sóc mình cho tốt, chúng ta không có chuyện gì cả, là do thiên hạ đồn đại quá mức"
Vân Tử Lạc gạt bỏ nghi ngờ của muội ấy.
Nàng cũng không muốn Đào nhi vì chuyện của nàng mà phải lo lắng, nhất là giờ bụng của muội ấy lại lớn như vậy.
"Vậy còn em, không có ai bắt nạt em chứ?"
Đào nhi lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: " Cách đây vài ngày Bát vương gia và Bát vương phi có trở lại một lần, nhưng cũng chỉ bái kiến Thái hậu xong rồi trở về Đông Lâm luôn"
"Trường nhạc công chúa biết rõ em ở đây?"
Bát vương phi, nàng gọi không quen miệng.
"Biết ạ, nàng ta đến đây gặp em, nhưng lúc đó Bát vương gia và Triển Hưng đại ca đều ở đây, nàng ta cũng không làm gì ra, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nàng ta lúc nào nô tỳ cũng sợ hãi, ánh mắt Bát vương phi nhìn vào bụng em làm cho em lo lắng, có lẽ là vì tiểu thư. Đào nhi không thích nàng ta, nàng ta lúc nào cũng giống người xấu"
Sắc mặt vân Tử Lạc trầm xuống nói: " Đến bây giờ nàng ta chưa bao giờ là người tốt cả" Rồi sau đó nàng nhẹ nhàng nói với muội ấy: " Cũng đã gả đi rồi, lại còn xưng là nô tỳ, ta không thích như vậy, về sau không được gọi thế nữa"
Sắc mặt Đào nhi hơi đỏ lên, muội ấy gật đầu nhẹ.
Ở với Đào nhi cả ngày, trước khi đi, Vân Tử Lạc muốn lưu lại ám vệ để bảo vệ Đào nhi nhưng lại bị Triển HƯng từ chối.
"Nhị tiểu thư, thuộc hạ ngay cả thê tử của mình cũng bảo vệ không được vậy còn xứng làm nam nhi sao?"
Sắc mặt hắn có chút kích động, bởi vì quan hệ của Sở Tử Uyên và Vân Tử LẠc lúc trước rất tốt, cho nên với Vân Tử Lạc hắn vẫn xưng 'thuộc hạ'
Vân Tử Lạc không khỏi nhìn qua mặt hắn, nghiêm túc dặn dò vài câu.
Đêm hôm đó, lúc nàng đang nằm nghỉ trên giường thì Nhiếp chính vương tới.
Vân Tử Lạc thở dài một hơi.
"Lạc nhi, nàng đừng buồn, ta nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng"
Nhiếp chính vương đứng trước giường, đảm bảo.
Chàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, giọng hờn trách: " Trời nóng như vậy, nàng vẫn không tự chăm sóc mình tốt sao? Nhìn nàng tiều tụy thế này..."
Vân Tử Lạc không nói gì, nàng rút tay ra, nằm bất động dưới chăn gấm.
Nhiếp chính vương thở dài một hơi, ngồi xuống đầu giường, bàn tay ôm chặt lấy eo nàng,
"Không được ngủ gần ta"
Vân Tử Lạc ra lệnh thế nhưng chàng lại không hề để ý.
Môi mỏng Nhiếp chính vương hơi nhếch lên, quả nhiên cũng không có động tác gì thêm nữa.
Cả một đêm, Vân Tử Lạc ngủ rồi tỉnh,tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng bàn tay kia vẫn ở bên hông nàng.
Cho đến khi trời sáng rõ, một lần nữa tỉnh giấc thì đã không còn thấy bóng dáng Nhiếp chính vương đâu.
Vân Tử LẠc cũng không có ý định che gương mặt của mình, cho nên người khác rất dễ nhận ra nàng, rất nhanh chuyện Băng Lạc công chúa quay trở về Kỳ Hạ đã bị đồn đại ra ngoài.
Vân Tử lạc nhận được một tấm thiệp mời, là của Thái hậu đưa đến, lấy cớ muốn kết tình giao hảo của hai nước mời nàng vào cung dự yến tiệc.
Nàng vốn không muốn đi, nhưng từ tận đáy lòng lại nghĩ lần này đi ít nhiều cũng sẽ có cơ hội gặp được chàng.
Cho dù chuyện này không tìm ra bằng chứng, có thể nhìn thấy chàng, nàng cũng yên tâm hơn.
Sau khi rửa mặt xong nàng liền tiến cung, khi đến cửa cung thì liền gặp Sở Hàn Lâm và Thập vương gia, cũng không nhìn thấy Vân Khinh Bình.
"Lạc nhi"
Sở Hàn Lâm nhìn thấy nàng, giọng điệu vui vẻ.
"Tứ vương gia, thập vương gia" Vân Tử Lạc đáp một tiếng, hiện tại thân phận của nàng đã khác, cũng không cần hành lễ với bọn họ nữa.
"Vân Tử Lạc, cô bây giờ lại được sống sung sướng, Bình nhi đáng thương lại bị ngươi hại thê thảm" Thập vương gia vẻ mặt tức giận, không để ý sự ngăn cản của SỞ HÀn Lâm, ngẩng đầu nói.
Vân Tử Lạc nhướn mày, không nhanh không chậm hỏi lại: " Không biết ta hại tỷ ta thê thảm như thế nào?"
Thập vương gia nói: " Nàng hiện tại chi r mà một phu nhân trong vương phủ, nói khó nghe thì chẳng qua chỉ là một tỳ thiếp, thể còn chưa đủ thê thảm sao?"
Vân Tử Lạc cười lạnh nói: " Thâp vương gia, ta nghĩ ngươi cũng nên trưởng thành hơn một chút đi, lâu không gặp không ngờ ngươi vẫn ngây ngô như vậy"
"Ngươi dám nói ta..." Thập vương gia giận dữ, nhưng lại bị Vân Tử Lạc cắt ngang, nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên,vẻ mặt châm biếm: " Ta vì sao không dám nói ngươi? Ta là Băng Thành công chúa, lại bị vương gia KỲ Hạ tỏ thái độ lẽ nào không dám?"
Thập vương gia có chút kinh sợ: " Ta ngây thơ chỗ nào? Lẽ nào lời ta nói không dúng sao?"
"Lời nói là đúng, thập phần đúng! Vân Khinh Bình từ thiên kim tiểu thư lại làm một tỳ thiếp, đúng là rất thê thảm"
Vân Tử LẠc cười lanh,: " Nhưng mà, ta không phải là người hại tỷ ta không phỉa là ta, ngươi cũng đừng quên, lúc trước tỷ ta và Sở Hàn Lâm có được vui vẻ là nhờ giẫm đạm lên ta mà có! Nàng ta muốn cướp hạnh phúc của người khác, cuối cùng là bị báo ứng"
Thập vương gia muốn nói lại thôi, không thể không thừa nhận, lời Vân Tử Lạc nói là đúng.
"Nhưng mà, ngươi đối với nàng ấy chẳng phải là tỷ muội sao? Ngươi không thể vì nàng ấy mà cầu xin Bắc Đế và Thái hậu được sao?"
Vân Tử Lạc không nói gì, cười ha hả hai tiếng, rồi nhìn lại Sở HÀn Lâm, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Thập vương gia, ta muốn ngươi hiểu rõ, đối với nữ nhân làm ta thống khổ, ta không có nửa điểm tình tỷ muội, việc này, khôn g bằng người Tứ vương gia sủng ái Bình nhi của ngươi hiểu rõ nhất, cũng không tới lượt ngươi quan tâm"
Nghe Vân Tử LẠc nói xong, sắc mặt Thập vương gia lập tức trắng như tờ giất, Lúc này Vân Tử Lạc đã ngẩng đầu bước đi trước.
Nói đến Vân Khinh Bình, nàng ta có kết cục ngày hôm nay chẳng phải là gieo gió gặp bão sao?
Tội trạng của nàng ta xem ra người khác còn chưa biết, ví như Thập vương gia. Nếu nàng ta không chịu an phận, lúc đó nàng vạch trần tội trạng của nàng ta e rằng chút tự tôn cuối cùng nàng ta cũng giữ không nổi.
Yến tiệc náo nhiệt hơn thường.
Vân Tử Lạc nhìn Lục Thừa Hoan mang bụng bầu ngồi trước mặt không khỏi giật mình.
Nàng ta cũng tới... Trong lòng nàng không khỏi lạnh lẽo, nàng liếc mắt nhìn Thái hậu đang cười rạng rỡ, mà Nhiếp chính vương ngồi bên cạnh vẻ mặt lãnh khốc thì nàng đã hiểu.
Là Thái hậu cố ý.
Vốn nàng tới đây là muốn tìm cơ hội gặp Nhiếp chính vương, cho dù ở cách xa nhìn chàng cũng được, lại không ngờ rằng, Thái hậu lại cố ý mời Lục Thừa Hoan tới đây.
Lúc Bắc Đế còn ở đây, bà ta đã đoán ra quan hệ của nàng và Hách Liên Ý, giờ đây lại dám...
Vân Tử Lạc bưng trà không nòi gì.
Thái hậu như vậy là vì có quân cờ là Vân kiến tHụ, cho nên bà ta không sợ nàng, cho dù nàng là cháu gái của Bắc Đế.
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi tức giận, bà ta lại dám không sợ nàng?
Nàng lập tức đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy rời khỏi điện.
Nàng tức giận chỉ là giả, kỳ thực chỉ là muốn cho Hách Liên Ý thấy được.
Nhưng mà, nàng không ngờ người mình gặp lại là LỤc Thừa Hoan.
"vân Tử Lạc, ngươi thua rồi"
Một đám thị nữ vây quanh nàng ta, Lục Thừa Hoan chầm chập bước đến, trước mặt nàng còn đưa tay ra xoa xoa bụng mình vẻ mặt đắc thắng.
"A? là vì ngươi mang thai sao?"
Đúng vậy
Giọng Lục Thừa Hoan vang dội.
"Ngươi chắc chắn là của chàng?"
Ánh mắt Vân Tử LẠc xẹt qua vẻ mỉa mai.
"Đương nhiên" Lục Thừa Hoan liếc nàng: " Nếu là con trai, nó sẽ là con trưởng của chàng, Vân Tử LẠc, không cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết huynh ấy không thích ta, nhưng chỉ cần có cơ hội chiếm một chút địa vị trong lòng huynh ấy ta sẽ không từ bỏ. Con trưởng trong lòng huynh ấy, địa vị chắc chắn không thua gì ngươi"