Mấy tên quan giám khảo đứng bên cạnh cũng bị hù dọa nói năng lộn xộn.
Đây không phải là vẫn đề ai là tác giả của bài làm này nữa, mà ở chỗ nó liên quan đến chuyện nhận tham ô hối lộ, chèn ép sĩ tử, hai tội này bọn họ chỉ còn chờ chết.
Thấy Tiền Hữu Minh nói như vậy, Vân Hạo nhịn không được mở miệng: "Ngươi không cố ý sao? Vậy bài làm của ta sao lại biến thành của người? Ngươi còn thế thốt nói đó là bài của ngươi?"
Sắc mặt Tiền Hữu Minh tái nhợt, vẻ mặt vặn vẹo, giọng hàm hồ: " Không, đây là lỗi của ta, ta không nên như vậy, không nên ăn cắp bài làm của ngươi..."
Giờ phút này, dân chúng đứng phía dưới đã hiểu chân tướng mọi chuyện, bọn họ kêu gào ầm ĩ, toàn bộ đều lên án Tiền Hữu Minh.
Mà ở bên ngoài, có hai kiệu lớn đang vội vàng tiến về phía này.
"Con trai" Một tiếng gọi vang lên, kiệu đến gần, một người đàn ông thấp, tầm trung tuổi, mặc trường bào trắng, dáng vẻ thư sinh bước xuống.
"Cha" Tiền Hữu Minh yếu ớt kêu lên một tiếng, cũng không dám động ddaajyj.
ở một cái kiệu khác, Trình Dự Nghĩa bước ra, vẻ mặt đầy vẻ kinh hoảng chạy tới, hắn nhanh chóng bước đến hành lễ với Nhiếp chính vương.
"Trình đại nhân, sự tình thế nào bản vương sẽ từ từ nói với ngươi, trước tiên mang đám người này đến công đường trước đã"
Tiền lão gia đứng bên cạnh lúc nhìn thấy Nhiếp chính vương sắc mặt hắn trong nháy mắt liền thay đổi.
Lần này Nhiếp chính vương bí mật đến Trình phủ, thân phận không công bố ra ngoài, nên hắn cũng không biết chuyện này.
"Người đâu, trói tất cả mang đi"
Trình Dự Nghĩa phân phó một tiếng, thị vệ liền ra tay, đem quan chủ khảo cùng những người còn lại trói mang đi
Ở tri phủ, công đường vang lên một tiếng lớn "Hùy hùy..."
Hơi thở trang nghiêm bao phủ toàn bộ chính đường, phái trên công đường treo tấm biển "Gương sáng treo cao" nổi bật, dân chúng đến xem vây quanh công đường chật kín.
Vẻ mặt Trình Dự Nghĩa nghiêm nghị ngời ở ghế cao, cả quá trình thẩm vấn mọi chuyện đều thuận lợi đến dị thường.
Cuối cùng,sau tiếng gõ lớn, hắn ra phán quyết: " Tiền phủ mua chuộc quan giám khảo làm bừa, đạo văn của người khác biến thành của mình, làm chuyện bạy bạ! nay ta ra phán quyết, Tiền Bình, quan chủ khảo Xương đại nhân, Văn Thư Mã, Lưu Tế Dân, Trần Căn Sinh, đều bị bãi miền chức quan, tước đoạt sanh hiệu của Tiền Hữu Minh, cấm cả đời không được thi cử"
Vừa mới ra phán quyết xong, có hai người ở dưới liền ngất liệm đi, là Tiền Bình và con của hắn TIền Hữu Minh.
Câu "cấm cả đời không được thi cử" là một đả kích quá lớn với bọn họ. Thế chẳng phải cả đời này bọn họ sẽ không được làm quan sao.
"Gọi dậy, tiếp tục"
Trình DỰ Nghĩa quát lên.
Hắn phất tay áo đứng dậy, nhìn về phía Nhiếp chính vương đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầu cung kính.
Nhiếp chính vương ừm một tiếng: " Giải quyết như vậy đi, bản vương cũng không tiên lưu lại lâu, bây giờ phải rời đi luôn"
Trình Dự Nghĩa vội vàng kêu người mời Nhiếp chính vươngđi, vân Tử Lạc cùng Vân Hạo cũng ra ngoài, ngồi xe ngựa rời khỏi đó.
Trình Dự Nghĩa sau khi trở lại liền hỏi tên lính bên cạnh: " Ngươi nói, ngươi nghe rõ thiếu niên kia gọi Nhiếp chính vương là anh rể sao?"
"Đương nhiên, lúc đó thuộc hạ ở gần nghe rõ ràng như vậy" Tên linh kia dẻo miệng nói.
Vẻ mặt Trình Dự Nghĩa suy từ, từ từ nói: " Nhiếp chính vương không phải là nhân vật tầm thường, nữ nhân này, tuyệt đối cũng không phải tầm thường..."
Nghĩ đến chuyện đắc tội với nàng hắn liền sầu não.
Ở một căn phòng nhỏ ở quan trọ trong Tế châu, Vân Hạo liền kể hết mọi chuyện xảy ra khi rời khỏi Vân phủ.
Đệ ấy cũng không biết vì sao Ngô Đại lại mang mình đi, chỉ vì hắn là sư phụ của đệ ấy, mà mình lại là học trò nên liền nghe lời Ngô Đại. Cả đêm đến Tế Châu, đêm hôm đó Ngô Đại liền biến mất, đến sáng hôm sau vẫn không thấy về, đến ngày thứ ba Vân Hạo vì không có tiền trả tiền phòng nên liền bị đuổi ra ngoài.
Đúng lúc này nghe được tin Tri phủ ở đây mở cuộc thi tài, người đứng đầu có thể làm một chức quan trong nha phủ, bốn người đứng đầu sẽ được thưởng ngân lưởng, đệ ấy lại đang cần tiền nên liền tham gia.
"Ngô Đại không phải là bị sư phụ hắn bắt đi chứ?"
Vân Tử Lạc có chút giật mình.
"Sẽ không đâu?" Vân Hạo tiếp lời này: " Sư phụ đã nói, thời gian trước sư phụ của ông ấy đã rời khỏi kinh thành, ông ấy còn sai người điều tra hành tung của sư tổ, dường như sư tổ đi về phía núi Đại Tuyết"
Nhiếp chính vương trầm giọng nói: " Vậy chúng ta lưu lại Tế Châu một thời gian nữa"
Vân Tử Lạc bổ sung thêm: " Hạo nhi, bọn tỷ sẽ ở quán trọ gần đây chờ đệ"
Nếu như Ngô Đại còn có thể trở lại.
Buổi đêm hôm đó, Vân Tử Lạc quả đúng chờ được hắn.
Khi cả quán trọ chìm trong màn đêm tối mực,phía trước chỉ có hai ngọn đền chập chờn ở cổng quán trọ, ngọn đèn cực kỳ yếu ớt.
Một bóng người mặc áo đen thoáng nhảy lên nóc nhà, hắn lộn hai vòng ròi nhảy xuống lầu hai quán trọ, rồi lặng lẽ mở cửa sổ phòng Vân Hạo ra.
Đêm nay có ánh trăng nhẹ, hắn ta đưa lưng về phía ánh trăng, không nhìn thấy rõ mặt hắn, hắn từng bước từng bước đi đến gần giường, vén mành đầu giường lên.
Trong bóng tối, dường như hắn chỉ muốn đến xem người nằm trên giường.
Hắn hơi do dự đưa tay ra, nhìn chỗ bột màu trắng trong lòng bàn tay rồi hắn dút khoát ra tay.
Đột nhiên, cổ tay truyền đến cảm giác lạnh buốt, sau đố hắn bị đạp một đạp, không ngờ người nằm trên giường đột nhiên tỉnh dậy.
"Soạt soạt"
Đèn cầy trong phòng được thắp lên, cả căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa truyền đến, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc đi dầu, nhìn về phía người dưới đất.
"Ngô Đại?"
"Tiểu thư" mặt mũi Ngô đại liền trở nên xám xịt.
Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương không khỏi liếc nhìn nhau, có thể thấy được ánh mắt hai người đầy vẻ kinh ngạc.
"Ngươi không phải là Hạo nhi" Ngô Đại chỉ về phía người trên giường nói.
Tên ám vệ kia mặc y phục của Vân Hạo, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, hắn từ từ bước xuống giường, nhanh chóng hành lễ với Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc.
"Đương nhiên không phải là Hạo nhi, chúng ta cũng không thể để Hạo nhi một mình lưu lại đây được" Vân Tử Lạc giải thích: " Lúc ngươi bước vào quán trọ đã có người báo tin cho bọn ta, chúng ta đã chờ ngươi ở đây lâu rồi, đúng hơn mà nói, thì muốn xác nhận kẻ vào đây có phải là ngươi hay không?"
Nói rồi, ánh mắt nàng liền rơi về đám bột trắng đang rơi vãi tên mặt đất.
" Ngô Đại, Hạo nhi không phải là con trai ngươi sao? Ngươi sao lại hạ thuốc mê với nó"
Nhiếp chính vương lạnh lùng hỏi, Vân Tử Lac cũng đã dự liệu ra, chỉ có Vân Hạo đứng bên cạnh bọn họ sắc mặt trăng bệch kêu lên: " Sư phụ.."
Ngô Đại ngước mặt lên, tư thế của hắn lúc này đã là nửa ngồi nửa quỳ.
Vân Tử Lạc bảo ám vệ ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
"Ngô Đại, ngươi quan tâm Hạo nhi thế nào chúng ta biết rõ, ngươi sẽ không hại nó, nhưng mà, hành vi của đêm nay của ngươi ta hy vọng ngươi sẽ cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng"
Vân Tử Lạc từ từ nói.
Ngô Đại ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, vân Tử Lạc cũng không mang mạng che mặt, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giống như một bức tranh, dưới ánh nên nhạt nhòa càng thêm không chân thực.
Lần đó hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng này...
Ngô Đại cắn chặt môi, nhắm chặt mắt lại, nhưng không lên tiếng.
Nhiếp chính vương lại không kiên nhẫn được như vậy, chàng lạnh lùng hừ một tiếng: " Hạo nhi không phải là con ngươi?"
Ngô Đại không lên tiếng.
Vân Hạo hoảng loạn không thôi, nhịn không được hỏi lại: "Sư phụ, rốt cuộc người có phải là phụ thân của con hay không?"
MẶc dù, liên tục né tránh nhưng mà những lời của Nhiếp chính vương đệ ấy cũng khó có thể tiếp nhận được.
Nhiếp chính vương thản nhiên nói tiếp: " có phải hay không, nghiệm máu chẳng phải sẽ biết sao?"
Ngô Đại đột nhiên mở mát, bởi vì bị những lời này của Nhiếp chính vương làm chấn động.
Nhìn ánh mắt lóe lên vẻ kinh hoảng của hắn, Vân Tử Lạc than nhẹ: " Ngô Đại, Hạo nhi quả thực không phải là con trai ngươi, vậy mục đích của ngươi là gì?"
"Ta sẽ không làm tổn thương nó"
Ngô Đại khản giọng nói câu đầu tiên.
"Không làm tổn thương nó" Vân Tử Lạc châm biếm một câu, nàng dẫm lên đám bột trắng trên mặt đất: " Đây gọi là không làm tổn thương nó sao?"
Thân thể NGô Đại chấn động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, giọng buồn buồn truyền ra: " Ta không thể nào làm tổn thương nó, từ phi ta chết, cũng giống như chuyện này ta không thể nói được"
Tay Vân Hạo đã nắm thành đấm
Nhiếp chính vương nhìn hắn, lại nhìn về phía Vân Tử Lạc: " Lạc nhi, hắn đã không nói, chúng ta cũng không cần giữ hắn lại"
Trong lòng Vân Tử lạc lộp bộp vài tiếng/
Nàng biết, lời này của Nhiếp chính vương có ý gì.
Không cần quan tâm tâm ý của hắn là giả hay thật, hay là hắn lý do thực sự, đối với Vân Tử Lạc mà nói, nàng không yên tâm khi để một người như vậy ở bên cạnh Vân Hạo, hắn sẽ giống như một quả bom không biết phát nổ lúc nào.
" Ngô Đại, ngươi phải nói cho rõ, chúng ta đều là người thân của Hạo nhi, chuyện liên quan đến Hạo nhi, chúng ta có quyền biết, ta tin ngươi cũng muốn tốt cho nó, nếu như ngươi gặp chuyện khó khăn gì, người cũng có thế nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết"
Vân Tử Lạc nói từng chữ từng chữ.
Thân thể Ngô Đại thoáng run lên, nhưng cũng không ngẩng đầu lên.
Giọng vân Tử lạc đột nhiên trở nên lạnh băng: " Là vì thân phận của ta sao? Ngươi biết ta là Băng Thành công chúa, sợ ta sẽ đối xử tệ bạc với Hạo nhi sao?"
"Không phải vậy" Ngô Đại lập tức phủ nhận, nhưng cũng không chịu nói thêm gì.
Nhiếp chính vương nhíu mày nói: " Lạc nhi, không bằng chúng ta cho hắn một đêm, cho hắn suy nghĩ thật kỹ, ngày mai sẽ hỏi lại hắn"
"Được"
Vân Tử Lạc đồng ý, rồi bọn họ rời khỏi phòng, ám vệ ở bên ngoài canh phòng Ngô đại.
Sáng sớm ngay thứ hai, Ngô Đại vẫn như cũ không chịu mở miệng.
Vân Tử Lạc hết sức đau đầu, cũng không tiện dẫn hắn đến Băng Thành, sau khi thương lượng với Nhiếp chính vương xong, nàng chỉ đành để Ngô Đại ở lại đại lao, phái người đến trông chừng hắn, chờ khi hắn nguyện ý nói ra sự thật mới thả hắn ra.