Vân Tử Lạc nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Nhiếp chính vương, nàng nhếch môi cười một tiếng:" Lê Uyển cũng có người của ta, bọn họ thấy chàng đi cùng một cô gái xa lạ, tất nhiên là không yên tâm, nên mới theo sau tìm hiểu"
Khóe miệng Nhiếp chính vương co rút, chàng gõ nhẹ lên trán nàng, đặt thân thể nàng xuống.
"Đúng là thuộc hạ trung thành"
Chàng nhếch môi cười, thực ra chàng cũng biết, Vân Tử Lạc phái người đi theo chàng tất nhiên không phải theo dõi mà là để bảo vệ chàng.
Bởi vì bình thường lúc nói chuyện nàng luôn ân cần lo lắng cho an nguy của chàng.
Nghĩ đến chuyện này, dưới ống tay áo Nhiếp chính vương siết chặt quả đấm, trong lòng chàng thầm hạ quyết tâm, sau khi ổn đinh chính sự ở Kỳ Hạ xong, chàng sẽ mang Lạc nhi trở về Nam Xuyên, chàng muốn nàng sống vô lo vô nghĩ, cuộc sống ung dung tự tại.
Đợi khi hai người vội vã trở lại Vân phủ trước địa sảnh cũng đã chuẩn bị xong bàn tiệc lớn, trên bàn tròn lớn bằng gỗ lim bày đủ loại món ăn vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
Bắc Đế và Thái Hậu ngồi vị trí chủ vị, Vân Kiến Thụ ngồi ở đối diện, Sở Hàn Lâm và vân Khinh Bình ngồi ở một bên, Vân Hạo và Hải Yên cũng ngồi xuống một góc.
Thái hậu một tay ôm tiểu công tử Vân gia, vừa cười dịu dàng trêu chọc đứa trẻ.
Vân Khinh Bình có chút mất kiên nhẫn, nàng ta mở miệng:" Thức ăn đã nguội cả rồi..."
Nửa câu phía sau chưa kịp nói ra, thì bàn tay nàng ta liền bị khuếch nhẹ.
Nàng ta nghiêng đầu lại thấy Sở Hàn Lâm đang nháy mắt ra hiệu cho mình.
Trong lòng Vân Khinh Bình cực kỳ khó chịu.
Hiện tại, một người là Công chúa Băng Thành, một người là Nhiếp chính vương nắm đại quyền của Kỳ Hạ, hai người bọn họ xứng đôi vừa lứa, điều này làm cho nàng ta rất đố kị.
Cho nên chỉ cần bắt được lỗi nhỏ nàng ta liền trút oán hận của mình ra.
Khi bị Sở HÀn Lâm ra hiệu nàng ta mới bừng tỉnh ra, sau đó nói tiếp câu sau: " Ngươi đâu, còn không mau đem những món này đi nấu lại, chờ nhị tiểu thư đến thì sẽ ăn nóng"
Bắc Đế liếc nhẹ nàng ta một cái.
"Đến rồi, đến rồi"
Vân Hằng từ sau nội viện đi vào, giọng điệu cũng gấp gáp vội vàng, hắn vừa rem mành vừa nói, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc cũng đồng thời bước vào.
Thái hậu đem tiểu công tử Vân gia cho bà vú ôm vào trong.
Mọi người ngồi xuống, bởi vì đây là chuyện thường ngay nên cũng không nhiều nghi thức, Bắc Đế hào hứng kéo Nhiếp chính vương uống rượu cùng mình.
Nhìn thấy bọn họ chén vào chén ra, sắc mặt không thay đổi, nhưng mùi rượu ập đến mũi mình, Vân Tử Lạc nhịn không được giữ chặt lấy tay đang cầm chen rượu của chàng, thấp giọng nói:" Uống nhiều vậy sao? Chàng không sợ mình nói linh tinh sao?"
Nhiếp chính vương cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, tay phải nâng chén rượu lên, ống tay áo rộng che nửa mặt chàng, đôi mắt hạnh hơi nhìn về phía Vân Tử Lạc, vẻ mặt toàn là ý cười.
"Đều là người một nhà cả, còn để ý chuyện này sao"
Giọng của chàng trầm thấp xen lẫn vui vẻ.
Người một nhà.... Vân Tử Lạc chấn động.
Ông ngoại của nàng và chàng.... Người một nhà... Thân thiệt vậy sao!
Một cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng trào dâng, nàng không thể nào kiềm chế lại được.
Chỉ cần ông ngoại vui vẻ, chỉ cần Ý vui vẻ là được rồi.
Về phần phụ thân... Suốt bữa tiệc, nàng có chú ý qua, phụ thân luôn chau chặt mày, dường như đang có tâm sự gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn về phía ông ấy, trong đầu chợt lóe sáng, sao nàng lại quên chuyện này được chứ?
Dùng xong bữa tối, người hầu dọn thức ăn xuống rồi đưa trà thơm lên, mọi người ngồi quanh bàn nói chuyện tán gẫu. Chưa được bao lâu thì Vân Hằng chạy đến, vẻ mặt mang một tia hưng phấn.
"Viên Không Đại sư của Trấn Quốc Tự cầu kiến Bắc Đế"
"Viên Không Đại sư đến đây? Mau mời vào" Vân Kiến THụ vội vàng phân phó.
Suy nghĩ của Vân Tử Lạc bị cắt ngang, nàng đột nhiên nhớ ra, Viên Không Đại sư là suy huynh đồng môn của mẹ nàng, e rằng là đồ đệ của Bắc Đế..
Bởi vì quan tâm chuyện của mẹ nàng, nên đối với ông ấy, nàng cũng có chút để ý.
Ánh mắt Bắc Đế trầm xuống, mành tre được đẩy ta, một vị hòa thượng mặc cà sa vàng bước vào, ông ta tầm trung tuổi, đầu trắng bóng, tướng mại khỏe mạnh, bước chân vững vàng, mắt hướng về phía trước, khóe miệng như cười như không. Cà sa trên người ông ấy mặc không phải là là dạng bình thường, trên đầu còn đội vòng phật quang, cả người tỏa ra khí chất uy nghiêm làm người khác không khỏi run sợ.
Nhìn bộ dạng quỷ quái này của ông ấy, trong lòng Vân Tử Lạc nhịn không được cảm thán một câu.
"Đệ tử Viên Không bái kiến sư phụ"
Viên Không đại sư bước về hướng Bắc Đế, càng tới gần, vẻ mặt ông ấy càng kích động, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Vân Tử LẠc để ý thấy, gương mặt Bắc Đế xẹt qua một tia đau khổ cùng bất đắc dĩ, cũng có nuối tiếc, đau xót nhưng tuyệt đối không có khiếp sợ.
Ông ấy sớm biết Viên Không ở Kỳ Hạ sao?
"Không cần, trẫm cũng không phải hòa thượng, cũng không muốn xuất gia, đừng gọi Trẫm là sư phụ"
Ông ấy phất tay nói.
Viên Không đại sư quỳ trên mặt đất, hốc mắt ươn ướt, nói:" Một ngày là thầy, cả đời là thầy. Trong lòng Viến Không, sư phụ mãi mãi là sư phụ của đồ nhi, là phụ thân của đồ nhi, đồ nhi xin tạ tội với sư phụ, xin cúi đầu nhận lỗi với sư phụ"
Ông ấy khom lưng, ba tiếng 'bụp bụp bụp" vang lên trong đại snahr.
Viên Không đại sư giống như học trò nhập môn sư phụ, nếu muốn đứng dậy phải được đồng ý của sư phụ, Vân Tử Lạc không đành lòng nhìn ông ấy như vậy, nhẹ giọng gọi:" ông ngoại..."
BẮc Đế đứng dậy, đỡ Viên Không.
"Sư phụ, người già đi rồi" Viên Không đại sư cười thê lương một tiếng.
" Lúc ngươi rời đi vi sư mới bao nhiêu, ngươi xem bây giờ tóc ngươi cũng đã bạc trắng, năm đó khi ngươi chỉ là tiểu tử mười mấy tuổi ta cũng đã già, bây giờ trẫm không già được sao?"
Bắc Đế trả lời ông ấy, lời nói như mỉa mai, lại như không có ý mỉa mai.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Vân Kiến Thụ trừng lớn mắt hỏi.
Sở Hàn Lâm cũng nhịn không được cảm thán: " Thì ra Viên Không đại sư đồ đệ của Bắc Đế! Chẳng trách, chẳng trách"
Chỉ có Nhiếp chính vương đứng bên cạnh, cánh môi như nhếch lên thành đường cong. Vân Tử Lạc nhìn mắt phượng của chàng, mới nhớ tới chuyện chàng cùng lão hòa thượng này có chút giao tình, e là, chàng sớm đã biết chuyện này.
"Có người lui ra cả đi, Trẫm có chuyện muốn nói với Nguyên nhi"
Bắc Đế nhìn Vân Kiến Thụ gật gật đầu, nghiễm nhiên coi Vân phủ trở thành địa bàn của mình.
Ngoài phòng, gió đêm lạnh dần, một lúc sau, hai người một trước một sau mới bước ra khỏi phòng.
Viên Không đại sư cáo từ Thái hậu, ánh mắt vẫn không quên nhìn Vân Tử Lạc, ông ấy xoay người thật nhanh rời đi.
Bắc Đế như chìm vào suy tư, cũng không biết ông ấy cũng Viên Không đại sư đã nói gì với nhau.
Một đêm trôi qua—
Ngày hôm sau, Bắc Đế gặp chư quan trong triều, lại ở lại trong cung tiếp chuyện, mà Vân Kiến Thụ bởi vì chân bị thương nên ở nhà dưỡng bệnh.
Mới sáng sớm, Vân Tử Lạc đã mặc quần áo gọn gàng đến tìm Vân Kiến Thụ, lúc đó Vân Kiến Thụ đang luyện tập đi lại.
"Phụ thân, phía Hà phủ có tin gì sao?"
Nhớ tới chuyện hôm quan, phụ thân ắt hẳn là vì chuyện này mà không thoải mái.
Quả nhiên, sắc mặt Vân Kiến Thụ trầm xuống, ngã ngồi xuống, mở miệng nói: "Đồ nghiệp chướng đó, lại còn dám bỏ trốn, trên dưới Hà phủ truyền nhau rằng nó bỏ trốn theo nam nhân, cũng không biết là thật hay giả, nhưng thể diện của Vân gia đã bị nó làm mất sạch"
"Lúc trước Hà phủ đã cho người đến trước phủ, nếu như cô cô của con không phải là Thái hậu, cha con không phải bị như vậy, e rằng nhà chúng ta ngay cả ngói che đầu cũng đã không còn"
Vân Tử Lạc gật đầu hỏi:" Không biết tin đồn này có truyền ra cả kinh thành không?"
Vân Kiến Thụ lắc đầu: " Hà phủ cũng không muốn lớn chuyện, mặt mũi bọn họ cũng khó coi. Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, e ràng sẽ lớn chuyện"
Vân Tử Lạc hơi suy nghĩ của chút, rồi nói:" để con xem, nghĩ cách đối phó với bọn họ"
"Nghĩ cách?" Vân Kiến Thụ đôt nhiên trừng lớn mắt: " Nghĩ cách với một kẻ ngốc sao? Vậy Hà phủ sẽ thế nào?"
"Lúc muội ấy gả cho Hà Thái Bình cũng đã định, cuộc hôn nhân này của muội ấy là một bi kịch. Nhưng nếu xảy ra chuyện đó thật, nếu Vân Thái Lệ thực sự bỏ trốn cùng nam nhân khác, gái đã theo chồng lại bỏ trốn cùng nam nhân khác là vi phạm luật lệ Kỳ Hạ, nếu chuyện này lớn còn có thể bị nhốt vào chuồng heo..."
Dù sao cũng là con gái mình, Vân Kiến thụ mặc dù tức giận, những cũng cực kỳ đau lòng, những lời này của Lạc nhi như trút gọn tâm tư ông ấy...
"Lạc nhi, trước kia Lệ nhi đối xử với con như vậy, con lại đối xử chân thành với nó..."
Nhớ tới chuyện này, hốc mắt Vân Kiến Thụ không khỏi ửng đỏ.
Vân Tử Lạc nhướn môi, cười không nói gì.
Chân thành sao? Nàng chỉ là không muốn Vân Kiến Thụ bị người đời cười nhạo thôi, còn Vân Thái Lệ, tám chín phần là nàng ta sẽ mang con trở về, không sớm thì cũng muộn mọi người cũng biết, đến lúc đó, phụ thân sẽ bị nước bọt người đời dìm chết mất.
Vân Thái Lệ, đến cuối cùng, ta lại là người giúp cô giải quyết cục diện rối rắm này.
Cô không cần phải cảm ta ta, ta chỉ hy vọng, sau này cô vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, bà vú ôm theo tiểu công tử Vân gia, đi theo đoàn người Vân kiến tHụ vào cung.
Đêm nay, thái hậu tổ chức yến tiệc đón tiếp Bắc Đế ở Từ Ninh cung. Đây là khách quý hiếm gặp nên cả đại điện có rất nhiều người.
Bắc Đế ngồi ở phía trên chau mày, không khỏi nhớ tới những chuyện Viên Không đại sư đã nói ở Vân phủ.
Ông ấy nói, lúc đó, gặp chuyện không may nên mới lưu lạc đến Kỵ Hạ, cxung không biết thế nào, mà khi ở lại đây lại gặp được Vân Tử Lạc, biết được bí mật đó.
Ông ấy nói, lúc sinh Vân Tử Lạc trên mặt nàng có một vết bớt, là vết bớt hình bươm bướm, cũng là do Thanh Thanh để lại, muốn che dung nhan tuyệt thế của nàng, muốn nàng sống của đời bình dị.