Vân Tử Lạc nhìn gương mặt của Nhiếp chính vương, nhìn chàng khép mi, nhìn chàng nâng tay trái của mình lên, tay phải tự nhiên thả xuống, ba ngón tay đặt lên cổ tay mình.
Mu bàn tay chàng rất sạch sẽ, là bởi vì phải ngâm gió tuyết thường xuyên sao, thế nhưng lòng bàn tay của chàng lại chai sạn,đường đường là Nhiếp chính vương, là thế tử một nước, thế nhưng lòng bàn tay của chàng lại chai sạn, điều này làm cho Vân Tử Lạc không khỏi đau lòng.
Nhưng mà, nhìn bàn tay đang bắt mạch cho mình, nàng lại không khỏi miên man nghĩ ngợi, hai bàn tay này, đã vô số lần cởi bỏ y phục của nàng, vô số lần chạy loạn trên thân thể mềm mại của nàng, đưa nàng đến khoái lạc cực hạn....
Nghĩ đến đây gò má nàng không khỏi đỏ ửng.
Nhưng mà, suy nghĩ này nàng lại không ngăn nó lại được, không biết có phải vì gấn chàng bị chàng cuốn hút hay không? Vân Tử Lạc nghiêm túc kiểm điểm mình, nhớ lại lúc ở Đông Lâm, nàng phát hiện nàng đã yên chàng sâu đậm không thể rời xa chàng được...
Nhìn bàn tay chàng, nàng lại miên man nghĩ ngợi lung tung.
"Nghĩ gì thế"
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống, Nhiếp chính vương đã mở mắt nhìn nàng.
"Nghĩ gì mà mạch loạn như vậy?"
Chàng nghi ngờ liếc nàng một cái.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhưng cả gương mặt ửng hồng, nhất là đôi mắt hạnh vẫn còn vẻ thẹn thùng, nhưng lại lộ rõ tình yêu sâu đậm.
Nhiếp chính vương ngẩn ra, bộ dạng này, giống hệt lúc yêu đương cuồng nhiệt với chàng xong...
Toàn thân chàng không khỏi tuôn ra một tầng nhiệt, đôi mắt phượng cũng không kiềm chế được sự vui sướng.
Tựa như mỗi lần chinh phục nàng xong, chàng đều có vẻ mặt lại, nhìn Lạc nhi dưới thân mình nở rộ như đóa hoa xinh đẹp, đột nhiên chàng nghĩ đến chuyện đưa nàng đi, sau đó áp nàng dưới thân minh, cũng nàng hòa làm một thể...
Nhưng chàng cũng biết, bây giờ không thể làm thế được.
Bởi vì, Bắc Đế vẫn còn ở đây.
Nhiếp chính vương áp chế kích động trong lòng, buông tay mình ra, giọng điệu hơi khàn:" Nội lực, bản vương cảm thấy rất kỳ lạ, Lạc nhi sao lại có nội lực?"
"lạc nhi không có nôi lực
Bắc Đế trầm giọng nói:" Không có việc gì"
Ông ấy nhìn Vân Tử Lạc một cái, rồi quay sang Vân Kiến Thụ:" Thanh Thanh, nó, sau đó nó đi đâu, ở đâu?"
Điều ông ấy muốn hỏi tất nhiên là mộ của Thanh Thanh.
Vân Kiến Thụ lắc đầu nói:" Đêm hôm đó, nàng liền biến mất, ta biết rõ,nàng không muốn... ra đi trước mặt ta, nên cho dù bệnh nặng như vậy, nàng vẫn rời đi, vài ngày sau, phượng tinh tắt,ta cũng biết, là nàng đi thật rồi. Ta cũng phái binh mã đi khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được nàng"
Vân Kiến Thụ ấp úng nói, ý tứ muốn biểu đạt lại không rõ ràng.
Bắc Đế đau khổ, đứng bật dậy,quay lưng về phía mọi người, nói:" Trẫm muốn ở lại đây một lát, các ngươi ra ngoài đi"
"Ông ngoại, ông đừng quá đau buồn, người mất đã mất rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống"
Vân Tử Lạc nhìn bóng lưng của ông, an ủi một câu.
"Lạc nhi, con ra ngoài trước đi"
Bóng lưng Bắc Đế hơi run lên.
Vân Tử Lạc biết rõ, nàng không phải là Bắc Đế, mặc dù có tình cảm huyết thống với Lâm Thanh Thanh, nhưng cũng không thương tâm như ông ấy.
Chỉ là, những người truy sát mẫu thân, làm tổn thương mẫu thân nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ. Cho dù đã nhiều năm, nàng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ yên ổn.
Huyền Linh Hoa, nàng cũng đã từng nghe qua, đó là loài hoa tên "Huyền Linh" nở ngoài đảo xa, loài hoa này có kịch độc, khi chế thành độc dược thì độc tính càng mạnh.
Vừa nghĩ, đàng cũng đã đi đến nội viện Lê Uyển.
Vân Khinh Bình dựa vào người Sở Hàn Lâm thở nhẹ một hơi, vừa rồi bầu không khí trong phòng làm nàng ta thở không nổi.
Kể từ sau chuyện bị BẮc Đế xỉ nhục, mỗi lúc nhìn thấy Bắc Đế, trong lòng nàng ta liền khẩn trương.
Vân Hằng đỡ Thái Hậu và Vân Kiến Thụ đến phòng kế tiếp, rồi quay đầu gọi Tứ vương gia, Vân Khinh Bình đi theo vào.
Vân Tử LẠc nhìn phòng đó, từ cửa sổ đã nhìn thấy ánh mắt ấm trầm của thái hậu, ánh mắt bà ta phức tạp liếc nhìn Vân Tử Lạc, rồi sau đó đóng cửa sổ lại.
Không biết, bọn họ ở trong đang bàn bạc chuyện gì.
Vân Tử LẠc cười lạnh chế giễu một tiếng, một bàn tay ấm áp ôm ngang hông nàng, luồng nhiệt cũng phả đến sau cổ nàng, Nhiếp chính vương từ phía sau ôm chặt lấy eo nàng, xoay người một cái, đã đem Vân Tử Lạc ôm đến một căn phòng phía sau.
Cửa phòng khép lại, vân Tử Lạc đã bị chàng áp lên cửa sổ.
"Lạc nhi, vừa rồi nàng nghĩ gì thế?"
Nhiếp chính vương hứng thú hỏi
Vân Tử Lạc liếc mắt nhìn chàng, không trả lời, gò má vừa mới dịu lại giờ lại ửng đỏ, ánh mắt như đang né tránh điều gì đó.
"Không nói sao?"
Nhiếp chính vương càng cố ý trêu chọc nàng, chàng nâng cằm nàng lên, đôi mắt phượng mang ý cười nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của nàng.
"Ý, ta thực không nghĩ gì cả"
Vân Tử Lạc liếc nhìn chàng một cái, giọng ôn nhu trả lời.
"Thật sao? Vậy để bản vương đoán một chút nhé"
Lúc nói chuyện, ngay cả 'bản vương' Nhiếp chính vương cũng dùng, hiển nhiên là chàng không tin, còn cố tình đem chuyện này thành chuyện hệ sự.
"Thật không nghĩ gì sao? Sao mặt lại đỏ như vậy? Thần thái của nàng kiều mị như vậy... may mà Sở Tử Uyên ở sau lưng ta.."
Nhiếp chính vương nhìn nàng, vươn tay khẽ vuốt vuốt gương mặt của nàng, cũng giống như lúc trước chàng không hề dùng sức như sợ làm đau nàng.
"Ai kiều mỵ chứ?"
Vân TỬ Lạc vô lực phản bác một câu.
"Ta đoán, có phải nàng đợi không được đến tối không..."
Nhiếp chính vương cúi đầu, xấu xa nói một câu.
Vân Tử Lạc hoảng lên:" Hách Liên Ý, chàng nói bậy bạ gì vậy"
Nhiếp chính vương không nói gì, chỉ nâng mặt nàng lên, đôi môi nóng rực phủ lên đôi môi của nàng, hai tay cũng không nhàn rồi, kéo cời y phục của nàng, bàn tay trượt vào trong, vuốt ve da thịt trơn bóng của nàng, cho đến khi đặt đến khuông ngực mềm mại của nàng.
"Ừm..."
Vân Tử Lạc như thoải mái lại như khó chịu hừ nhẹ một tiếng, yếu ớt nằm trong lòng chàng.
Hừ, Hách Liên Ý chết tiệt!...
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, đôi môi lướt qua gò má của chàng, cắn cắn vành tai trắng nõn của nàng:" CÒn nói không phải..."
"Ý!"
Giọng nàng đã trở nên kiều mị.
Giọng nói đó làm cho tâm tình Nhiếp chính vương mê loạn, chàng ôm chặt eo của người con gái, nâng người nàng lên, đôi mắt phượng nhìn nàng u ám.
Vân Tử Lạc cả kinh, phía dưới thân cứng rắn hừng hực làm cho nàng không khỏi đỏ mặt.
"Lạc, có phải vừa rồi nàng nghĩ muốn ta làm đau nàng không?"
Giọng Nhiếp chính vương có chút dồn dập.
Vân Tử Lạc bám chặt vai chàng, nhìn gương mặt tuấn mỹ củ chàng, nhớ lại những chuyện cùng hàng, chữ "Vâng' kia không hiểu sao lại thốt ra tự nhiên.
Nói ra rồi nàng mới cảm thấy hối hận.
Nhiếp chính vương sau khi nghe xong, tâm tình liền chấn động, mặt mày hớn hở hẳn lên, chàng hơi nâng nàng lên, giọng nói cố tình đè nén sự thống khổ nhưng lại hưng phấn vô cùng.
"Vậy, ta sẽ thỏa mãn nàng..."
"Bây giờ sao?"
Vân Tử Lạc kinh hãi kêu lên một tiếng nhưng tiếng kêu lại bị người đan ông nuốt gọn.
Gian phòng cuối Lê Uyển vẳng vẻ, thậm chí trong phòng còn không có giường.
Hai người điên cuồng hôn nhau, đầu lưỡi như hai con rắn không ngừng đùa giỡn.
Nhiếp chính vương cời áo trường bào mạ vàng của mình,đặt lên bàn, rồi ôm Vân Tử Lạc đặt lên đó, cùng nàng hôn môi, một tay không ngừng chui vào trong y phục nnafg.
Nhiệt độ nóng hổi từ bàn tay truyền đến, Nhiếp chính vương đã nhanh chóng cởi áo ngoài của nàng, cởi bỏ áo yếm, tận tình nhào nặn nơi mềm mại của nàng.
"Ần... A" Khóe miệng Vân Tử Lạc kiều mị rên rỉ, lại càng kịch thích Nhiếp chính vương.
Sau vài lần, người con gái đã lõa thê, thân thể trắng tuyết đường cong mềm mại xuất hiện ngay trước mắt chàng.
Cảm giác hơi lạnh phả tới, Vân Tử Lạc có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn chàng.
Nhiếp chính vương vuốt vẻ thân thể của nàng, khẽ kéo hai chân nàng ra, đặt ngang hông mình.
Vóc dáng người đàn ông cao lớn,chiếc bàn gỗ cũ chỉ đến ngang bắp đùi của chàng.
Trên sàn quần áo tán loạn, người đàn ông da thịt rắng rỏi, toàn thân không chút mỡ thừa, thoạt nhìn qua còn rắn rỏi hơn lúc nhìn qua y phục.
"Lạc nhi, ta muốn nàng nở rộ dưới thân ta..."
Nhiếp chính vương vừa ôn nhu vừa điện cuồng, giữ chặt lấy hai tay của nàng vòng qua cổ mình, hai chân nàng kẹp chặt vòng hông tinh tráng của chàng, Nhiếp chính vương hơi đưa thân về phía trước, trong nháy mắt lấp đầy nàng....
"A"
Âm thanh kiều mỵ của Vân Tử LẠc càng kích thích Nhiếp chính vương, chàng nhịn không được nữa, mạnh mẽ ra vào cơ thế nàng.
Cả người Vân Tử Lạc bồng bềnh, nàng vừa thoải mái lại thấy khó chịu..
"Ừm... Á.. Ý, Ý, nhẹ một chút..."
"Lạc nhi, ta sợ ta làm không được..."
Giọng Nhiếp chính vương trầm thấp, ôm lấy cơ thể trắng tuyết của nàng, giọng đầy sủng ái, cũng không chậm động tác của mình lại, đôi môi cuồng loạn hôn khắp cơ thể nàng.
Bảo bối này, mỗi thời khắc đều khiêu khích chàng cực hạn, chàng chỉ biết, chàng muốn nàng, muốn chiềm hữu nàng, bất kỳ chỗ nào cũng muốn dùng mọi cách để yêu thương nàng, nàng là nữ nhân của chàng, là người của Hách Liên Ý chàng, vĩnh viễn là của chàng.
Chàng sẽ làm cho nàng càng thêm vui vẻ...
"Á.."
Tiếng rên rỉ dồn dập, Vân Tử Lạc đã mất phương hướng giống như người bị ném giữa không trung, nàng chỉ biết ôm chặt Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương ôm chặt nàng, hơi nâng mông nàng lên, cũng chàng thân mật không chút kẽ hở...
Nhiếp chính vương cũng gầm lên, vui vẻ cực hạn trong cơ thể nữ nhân.