Lạc Nhi Ý

Chương 260




Sau khi Bắc Đế ngồi xuống liền nhấp nhẹ một ngụm trà thơm, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Nhiếp chính vương, nhưng cũng không nhìn Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên lấy một lần.

Sở Tử Uyên bị đả kích mạnh, lúc này mới mỉm cười đứng vậy, nâng chén trà lên, nói:" Bắc Đế, tiểu vương kính ngài một ly"

Bắc Đế lúc này mới chú ý tới hắn.

Hoàng đệ Đông Lâm lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười giới thiệu hắn: " Vị này là ái tế của trẫm, là Bát vương gia của Kỳ Hạ, Sở Tử Uyên"

Ông ta giới thiệu qua,cũng không quên cười híp mắt hỏi: " Như thế nào,con rể hiền của trầm thế nào? Ôn tồn tao nhã, tuấn tú lịch thiệp!"

Bắc Đế quan sát Sở Tử Uyên nửa ngày, nhàn nhạt nói:" Cũng không tệ, chỉ là không biết phẩm hạnh thế nào?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Sở Tử Uyên liền có chút không được tự nhiên.

Hoàng đế Đông Lâm lập tức lên tiếng: " Tất nhiên là tin tưởng được, trẫm đã thử qua rồi"

Bắc Đế "Ừm" một tiếng, rồi lại nâng chén trà lên, hướng về phía Sở Tử Uyên, nhấp một ngụm trà, rồi ánh mắt lại lần nữ chuyển về phía Nhiếp chính vương.

Tâm tư Vân Tử Lạc không khỏi kéo căng một cái.

Thần ơi, vị Bắc Đế này không phải cũng có con gái, muốn tự mình chọn 'rể hiền' cho con gái chứ/

Ông ta vì sao cứ nhìn chằm chằm vào Ý của nàng vậy chứ.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến nàng liền có chút lo lắng.

Nhiếp chính vương cũng không quan tâm nhiều, chàng ngồi trên ghế thái sư thưởng trà, một lúc sau, mới nhẹ nhàng lên tiếng:" Trà này rất ngon, lại có vị băng tuyết, chẳng lẽ đây chính là trà đá nổi tiếng của Băng Thành?"

Hoàng đế Đông Lâm cười nói: " Hay cho vị giác của Nhiếp chính vương, trà này đúng là do Bắc Đế mang từ Băng Thành tới"

Nhiếp chính vương cười nhạt một tiếng: " Chúng ta đúng là hưởng thượng phúc của hoàng thượng, thật đúng là có diễm phúc"

Bắc Đế nghe lời này, đột nhiên mở miệng nói: "Con trai của Hách Liên Trì, trẫm kính ngươi một ly"

Sở Hàn lâm chuẩn bị bưng trà kính Bắc Đế nghe được lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại, ngồi trở về chỗ.

Trong lòng hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác, Nhiếp chính vương, Bắc Đế cùng hoàng đế Đông lâm cũng địa vị cao cao ca tại thượng, Nhiếp chính vương ngồi ngang hàng với hai người họ, cười cười nói nói, rất tự nhiên.

Mà Bắc Đế cùng hoàng đế Đông lâm cũng đối với hắn rất tôn kính, đối đãi không khác gì hoàng đế một nước.

Mà nhiếp chính vương, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu vương ngoại bang mà thôi.

Hắn cùng Sở Tử Uyên mới thực sự là hoàng tử.

Bọn họ mới chính là chân mệnh thiên tử tương lai của Kỳ Hạ.

Ánh mắt Sở Hàn Lâm có vài phần đố kỵ nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Bọn họ cùng tuổi, lớn lên cũng như nhau, thậm chí,bọn họ còn là họ hàng, nhưng vì sao hào quan của Nhiếp chính vương lại lớn như vậy.

Mặc kệ là ở đâu, chỉ còn có mặt chàng, bọn họ đều bị hào quang của chàng che lấp.

Vừa thất bại vừa oán hận vừa bất đắc dĩ đây cũng chính là tâm trạng của Sở Hàn Lâm hiện giờ.

Sở tử Uyên đang có suy nghĩ riêng, hắn quan sát nhất cử nhất động của Bắc Đế và hoàng đế Đông Lâm.

Nhiếp chính vương một tay nâng trà lên, tay kiê hơi nâng lên, đối với mấy chữ 'con trai Hách Liến Trì' chàng cũng không có cảm giác tức giận.

Xưng hô như vậy, thậm chí còn làm cho chàng cảm giác có chút gần gũi.

Con trai Hách Liên Trì, nếu như ông ấy không nói như vậy, có ai còn nhớ, chàng vẫn có có một phụ thân, một người phụ thân ưu tú – Hách Liên Trì?

Vừa muốn mở miệng nói chuyện, ánh mắt Bắc Đế đã trầm xuống, cổ tay nhanah như chớp. vài viền chỉ bạc nhanh chóng bay về phía tách trà nóng hổi trong tay Nhiếp chính vương.

Đồng thời, ông ta mở miệng kêu lên: " Cẩn thận!"

"Ý cẩn thận"

Vân Tử Lạc đột nhiên đứng dậy, đồng thời cũng kêu lên.

Chỉ là mọi người bị một màn trước mắt chú ý, ai cũng không để ý đến việc nàng gọi thẳng tên của Nhiếp chính vương, lại còn gọi thân mật như vậy.

Tim nàng trong phút chốc đã vọt lên tới cổ họng, chưa bao giờ nàng có cảm giác khẩn trương đến như vậy.

Tận mắt nhìn thấy Bắc Đế gây khó dễ cho Nhiếp chính vương, nàng liền cảm thấy khủng hoảng, khủng hoảng cực độ. Chưa bao giờ nàng lại cảm giác mất đi Hách Liên Ý như vậy.

Nhiếp chính vương híp mắt phượng lại, không ai thấy cổ tay chàng ra tay thế nào,chỉ thấy một đao trắng từ trong tay chàng bay ta,sau đó một tiếng "bùm" vang lên, mảnh vụng bay toán loạn, hai chén trà bạc chạm vào nhau vỡ tan tành.

Người đàn ông tung người lên, thân hình nhảy lên trước vài bước, chàng nhìn xuống dưới bậc thềm, vẻ mặt không có bất kỳ tia hoảng loạn nào, đôi môi mỏng nhếch lên thoáng ý cười.

"Được Bắc Đế kình trà thật có diễm phúc lớn, để Đông Lâm quốc bừa bộn rồi"

Hoàng đế Đông Lâm vội sau người tiến lên thu dọn mảnh vụ, ông ta nhìn về Nhiếp chính vương ánh mắt tán thưởng, " Thiếu niên anh hùng, Bá Anh huynh, chúng ta già rồi"

Bắc Đé không để ý đến ông ta, nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương dưới bậc thềm, giọng điệu trầm thấp mà hữu lực: " Ngươi dám tiếp chiêu của trầm"

Nhiếp chính vương khẽ nhíu mày: "Có thể cũng Bắc Đế so tài, đó là vinh hạnh của tiểu vương"

Bắc Đế cũng coi như là nhân vật phong vân tam quốc từ đồi trước, đôi với Nhiếp chính vương mà nói,được so tài cùng ông ấy, thật đúng là cơ hội tốt để tự nghiệm lại võ công của bản thân.

Bắc Đế khẽ mìm cười, " Tiểu tử, ngươi nói như vayajm cũng không biết răng ta có phải ta ra tay thật hay không?",

Nói xong, thân hình cao lớn của ông ấy không hề động, ánh mắt hơi trầm xuống, hai chưởng giao thoa, dùng hết nội lực, đẩy về phía tay của Nhiếp chính vương.

"Huyền băng khởi, vạn vật diêt"

Tiếng quát lạnh lùng đây tang thương vang lên trong đại điện.

Sắc mặt Đông Lâm Quốc Quân liền biến sắc, quay đầu quát Trường Nhạc công chúa: "Lui mau"

Trường nhạc công chúa biết rõ lợi hại, vội vàng chạy về phía sau đại điện.

Ánh mắt Vân Tử Lạc chấn động, Huyên băng chưởng! Bắc Đế lại dám dùng Huyền băng chưởng? Ông ta muốn đưa Ý vào chỗ chết sao?

GIọng lạnh lùng của ông ta như nước biển cuồn cuộn đánh thẳng vào trái tim nàng, khi Vân TỬ Lạc chăm chú nhìn laj, đã thấy một cố không khí màu lam nhạt vây quanh Nhiếp chính vương.

"Huyền băng trận, khởi"

Sắc mặt Bắc Đế không chút thay đổi, hai tay điều khiển cỗ không khí này, nhiệt độ toàn bộ đại điện liền giảm xuống cực hạn, vốn thời tiết đang là mùa đông sang xuân, hiện tại nhiệt độ lại bị hạ xuống dưới không độ.

Trong đại điện vài thái giám và cung nữ thẩn thể yếu ớt sớm đã không chống đỡ nổi, ngã nhào ra đất, không ngừng rũn lẩy bẩy.

Trong lòng Vân Tử Lạc lo lắng.

Thì ra, bắc Đế dùng không phải là Huyền băng chưởng mà mà là Huyền băng trận.

"Tiểu tử, phá huyền băng trận của trẫm đi"

Tiếng cười của Bắc Đề vang lên trong đại điện,làm người ta không khỏi cảm thấy inh tai nhức óc.

Vân Tử Lạc định thần lại, ánh mắt chăm chú nhìn theo lớp không khí vây quanh Nhiếp chính vương.

Chỉ thấy một bóng đen bỗng nhiên sang đông, bống nhiên sang tây, trầm tĩnh như thường, đồng thời, trong đại điện vang lên tiếng cười khẽ của chàng: " Bắc Đế, có bản lình gì thì dùng hết đi, Huyền băng trận, là thế này sao?"

Vân Tử lạc nhướn mày thoáng ý cười, ý tứ của Ý, mặc dù hết sức khách khí với Bắc Đế, nhưng lại cường hãn được sự cao ngạo tự phụ từ trước đến này của ông ta"

Nhưng điều đó lại càng làm nàng lo lắng.

Quả nhiên, Bắc Đế lập tức thu lại ý cười, giọng lạnh như băng " Phải không?"

Ông ta không nói gì thêm nữa, lại tung ra một chưởng, biến hóa trận hình trước mặt.

Quỷ Hồn đứng sau lưng Vân Tử Lạc, đã khẩn trương đến mức hô hấp dồn dập, hắn rút trường kiếm ra, hết sức chăm chú nhìn tình hình trước mắt.

Khả năng phá trận của Nhiếp chính vương rất lợi hại, cho dù Bắc Đế biến hóa trận hình thế nào, chàng cũng rất nhanh nắm được tâm trận.

Sắc mặt Bắc Đế càng lúc càng khó coi, đột nhiên bàn tay ông ta nâng lên nội lực, đồng thời hô lên: " Băng tuyết thánh cảnh, vạn vật tùy tâm"

Bầu không khí màu lam bỗng xoay tròn với tốc độ cao, quay tròn xung quanh bóng đen của Nhiếp chính vương.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Chẳng biết từ lúc nào, Quỷ Hình đã đi đến bến cạnh Vân Tử Lạc, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Vân Tử Lạc sớm đã rơi vào trầm tư, đột nhiên, mắt phượng nàng sáng ngời, ngước mặt, truyền mật âm cho chàng: " Ý, không cần đi theo nó, đi trước một bước"

Nàng truyền mật âm cách phá trận pháp cho chàng.

Nàng phát hiện, trận pháp này của Bắc Đế lại khá quen thuộc với nàng.

Đúng vậy, nàng đã từng nghiên cứu qua sách viết về các trận pháp, quyển sách kia là bản chép tay, chữ viết rất đẹp, chắc là của mẫu thân để lại.

Trong sách đó cũng có viết về trận pháp giống hệt trận pháp của Bắc Đế.

Nàng nhớ lại, lập tức đã có cách phá trận pháp này.

Ở phía trong, Nhiếp chính vương sau khi nghe được tiếng của Vân TỬ Lạc thì rất vui mừng.

Nàng có thể truyền âm vào trong, nàng giải thích cách phá trận pháp này!

Lúc này, bóng đen ngừng chuyển động, dựa theo lời của Vân Tử lac, mà di chuyển trong trận pháp.

Sắc mặt Bắc Đệ đại biến.

Tại sao lại có thể như vậy.

Ông ta không ngừng tăng thêm nội lực, tăng thêm tốc độ của khối huyền băng, nhiệt độ trong đại điện càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, đột nhiên, một tiếng 'ầm ầm' rất lớn vang lên.

Đám không khí màu xanh nhạt khi không có bất kỳ báo trước nào đột nhiên nổ tung lên.

Mà trong lớp khí đó lại không có một bóng người.

Sắc mặt tất cả mọi người trong điện đều biến sắc, Vân TỬ lạc cả kinh đứng lên, kêu lớn: "Ý, Ý, chàng đang ở đâu?"

Tâm Vân Tử lạc đập loạn lên, thì ra, nàng đôi với chàng, không ngờ lại ỷ lại như vậy. Nàng không có cách nào chấp nhận được việc chàng mất đi sinh mệnh"

"Bắc Đế, ông, khốn khiếp, đã làm cái gì?"

Trong cơn giận dữ, nàng xoay người quát lớn với Bắc Đế.

Nàng không quan tâm Bắc Đế là cái gì,Nam Đế là cái gì, đối phó với Ý của nàng, đều là xấu xa.