Sờ Hàn Dạ còn lại lạnh một tiếng, giọng cũng trở nên khàn khàn:
"Sáu năm trước, Hoa phi nhiễm ôn dịch, lập tức bị cách ly, cả hoàng cung này, chỉ vỏn vẹn có duy nhất phụ hoàng là người nhìn nàng ấy một lần cuối cùng, tất cả mọi người đều sợ lây bệnh tránh xa bà ấy"
Hắn ngước nhìn Sở Tử Uyên nói.
"Hoàng huynh, chúng ta không nên nói chuyện này"
Sở Tử Uyên cắt ngang lời hắn, sắc mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hắn ngước mắt, không cách nào cắt được hình ảnh hiện ngay ra trước mắt mình.
Sở Hàn Dạ không để ý đến lời hắn, cứ theo mạch nó tiếp.
"Trước ngày Hoa phi xảy ra chuyện, Trần Châu xảy ra ôn dịch, có người còn đem một đứa trẻ bị nhiễm ôn dịch đóng vào thùng gỗ chuyển vào kinh thành, còn đem lột sột quần áo của đứa bé đó, đặt bên ngoài cung Hoa phi"
Sở Tử Uyên nghe đến chuyện này, mắt phượng hắn trừng lớn,vẻ mặt dần trở nên khớp sợ.
Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện này.
"Hoa phi bản tính lương thiện, nhìn thấy đứa trẻ như vậy, liền nổi lòng thương, cộng thêm đứa trẻ đó chỉ khoảng chừng năm tuổi, nên không đề phong. Ba ngày sau đó, Hoa phi liền bị nhiễm ôn dịch, đồng thời ôn dịch cũng lan rộng toàn kinh thành"
"Thực sự là làm khó người khác, sau đó ôn dịch liền lan rộng toàn kinh thành, không ngờ có kẻ lại an bài tỉ mỉ như vậy!"
"Huynh, huynh nó bậy"
Tròng mắt Sở Tử Uyên đột nhiên trở nên đỏ au, thân thể không ngừng run rẩy, vẻ mặt đầu vẻ không thể tin nổi.
Tại sao lại có thể như vậy!
Tại sao lại có thể như vậy!
Bởi vì trận ôn dịch năm đó bùng phát khắp kinh thành, cho nên cho dù hắn có nghi ngờ có ẩn tình liên quan đến cái chết của mẫu thân năm đo, hắn cũng không tìm ra chứng cớ.
"Người nào làm vậy?"
Sở TỬ Uyên rống lên.
Loại tình huống này làm hắn không thế khống chế nổi tâm tình.
"Vừa rồi trẫm chỉ nói vậy, không biết rõ người nó là ai?"
Sở Hàn Dạ thản nhiên nói.
"Hoàng huynh, cầu xin huynh nói cho đệ biết đi"
Sở Tử Uyên hỏi từng chữ từng chữ một: " Là thái hậu sao? Không, phải nói, là bà ta, là bà ta có đúng không?"
Mẫu phi qua đời, người được lợi lớn nhất chính là thái hậu!
Sở Hàn Dạ không trả lời hắn ta, mà tiếp tục nói tiếp: " Tất cả cũng chỉ vì vương quyền, tàn sát lẫn nhau. Ngươi, ta, Hàn Lâm đều là huynh đệ, nhưng trẫm biết rõ, các đệ đều mong ta chết đi có lễ, trong mắt các đệ, trầm đã giống người chết rồi"
Sở Tử Uyên mấp máy môi, không thể phủ nhận rằng hắn chưa từng coi trọng hoàng thượng ốm yếu ngay trước mắt.
Sớm muộn cũng có một ngày, sức khỏe hắn không thể chống đỡ được, trước mắt việc cấp bách lúc này là cùng Sở Hàn Lâm tranh giành ngai vị hoàng đế.
Nhưng mà nghe những lời của Sở Hàn Dạ, hắn cũng có chút không được tự nhiên.
Sở Hàn Dạ cười gượng hai tiếng.
Rồi sau đó giọng hắn trầm thấp, Sở Tử Uyên mơ hồ nghe không rõ.
Hắn nói: ' Đệ cho rằng, Trẫm sinh ra đã yếu ớt như thế này sao?"
Lòng Sở Tử Uyên lộp bộp, hắn căng thẳng nhìn về phía Sở Hàn Dạ.
Sau ánh mắt của Sở Hàn Dạ là vẻ ảm đạm vô thần.
"Trẫm vốn cũng có thể chạy nhảy, hoạt bát khỏe mạnh, nhưng đến năm bảy tuổi, mẫu hậu lại kiên quyết nói thân thân thể ta suy yếu, dùng đủ loại thuốc Đông y cùng nhiều nguyên liệu khác nấu cho ta ăn. Một người bình thường uống nhiều thuốc Đông y như vậy, không có bệnh uống cũng sinh bệnh"
"Huống chi, những loại thuốc ĐÔng y mẫu hậu chọn cho ta đều không hợp với ta! Khi thân thể ta bắt đầu không thoải mái, bà ấy loại tăng thêm lượng thuốc Đông y, nói rằng như vậy mới có thể trị được bệnh! Ha ha, những lời đó cũng chỉ để lừa gạt một đứa trẻ"
"Đến khi độc tố tích dụ, xâm nhập ngũ tạng, không thể trị khỏi được. Đây mới là kết quả bà ấy muốn"
Sở HÀn Dạ lạnh lùng nói một câu.
Đồng tử Sở Tử Uyên có rút kịch liệt.
Trên đời này sao lại có chuyện như vậy chứ!
"Bà ta, làm sao lại vậy! Huynh cũng là con trai của bà ta"
SỞ HÀn Dạ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chậm lại, không mang một tia tình cảm nói tiếp: " Trẫm không phải là con trai bà ta"
"Hả"
Lúc này Sở Tử Uyên thực sự đã ngây dại.
Hoàng thượng là trưởng tử của hoàng thượng, hắn làm sao lại không phải là con ruột của Thái Hậu chứ!
Lúc này, từ phía dưới cửa truyền vào một giọng lạnh lùng: " Sở Tử Uyên, ta cho ngươi gặp một người"
Cửa bên cạnh được mở ra, một thân ảnh trắng bước vào.
Người con gái vóc dáng cao gầy, da thịt trắng tuyết, ắt hẳn là một đại mỹ nhân, chỉ là trên gương mặt của nàng ta lại có chút sưng đỏ.
NHìn thấy gương mặt đó, Sở TỬ Uyên như nhớ ra điều gì đó, lại ngây ngẩn người.
"Ngươi là?"
Hồng Ngọc công chúa nhìn hắn cười nói: " Tử Uyên, cả Liên tỷ tỷ cũng không nhận ra sao?"
Sở Tử Uyên như chìm trong biển băng, đại não trống rỗng.
"Hồng NGọc, cần gì phải trêu chọc hắn"
Bóng dáng Nhiếp chính vương xuất hiện ngoài cửa sổ, chàng lạnh mặt nói.
"Hồng Ngọc, ngươi là Hồng Ngọc?"
Sở Tử Uyên không thể tin nổi hỏi.
Hồng Ngọc công chúa thu lại ý cười, đôi môi đỏ mọng hỏi mở, giọng nhẹ nhàng êm tai: "Tử Uyên, đệ còn nhớ năm đó đệ dấu mọi người dẫn ta xuất cung không? Chúng ta ở bên ngoài gặp một người, còn nói rằng sẽ cùng hắn làm bằng hữu! Còn nhớ sinh nhật mẫu phi năm đó, chúng ta đến ao sen thưởng ngoạn không? Kết quả ta không may bị rơi xuống nước, chúng ta đã phải giấu diếm mẫu phi...."
Nàng ta liên tục kể về ký ức bí mật của mình cùng Sở Tử Uyên, những chuyển này, là bí mật riêng của hai người họ, người khác không thể nào biết được.
Sở Tử Uyên lúc này hoang mang.
"Hồng NGọc, nhưng mà...nhưng mà...."
Sở Tử Uyên nhìn chằm chằm vào nàng ta, nói hai câu không đầu cuối.
"Nhưng mà, vì sao ta lớn lên lại giống Thái hậu? Có phải hay không?"
Hồng Ngọc công chúa cắt lời hắn, nói ngay vào vấn đề chính.
Đúng vậy!
Da thịt trắng như tuyết, lông mi dày đậm, đôi mắt phượng hơi chau lên, cái miệng nhỏ nhắn, đích xác là một bản sao của Thái hậu!
Đêm đó, nhìn thấy gương mặt như vậy mới làm cho hắn chấn động!
Mà Vân Tử Lạc sớm biết chuyện này, cho nên dựa theo lời nói của Sở Tử Uyên có thể suy đoán được thân phận của nữ nhân này.
"Tử Uyên, trẫm mới là ca ca ruột của đệ"
Sau lưng, Sở Hàn Lâm lên tiếng, nói một câu làm Sở Tử Uyên choáng váng.
"Mọi chuyện là thế nào? Nhiếp chính vương, ngươi đang giở trò gì vậy?"
Hắn liền hướng về phía Nhiếp chính vương chất vấn.
Nhiếp chính vương vòng qua song cửa sổ, đi vào trong phòng, thư thái ngồi lên ghế thái sư, nhàn nhạt mở miệng: " Hai mươi năm trước, lúc ấy Thái Hậu và Hoa phi cùng mang thai, Hoa phi sinh được con trai, thái hậu lại sinh con gái, Thái hậu vốn lại không được sủng ái như Hoa phi, cho nên nếu chuyện này đế Tiên Hoàng biết được, địa vị của bà ta nhất định sẽ lung lay"
"Vì vậy, bà ta mua chuộc bà đỡ, đổi hai đứa trẻ này với nhau"
"Nhưng mà Hồng Ngọc công chúa càng lên lên thì nét mặt càng ngày càng giống Thái hậu, vì vậy bà ta ngày càng lo lắng. Thái hậu vốn là người nhẫn tâm, bởi vì sợ chuyện này bị người khác vạch trần, nếu truyền đến tai Hoàng thượng cùng Hoa phi sẽ có chuyện, cho nên bà ta mới xuống tay với Hồng Ngọc lúc ấy còn chưa đầy mười tuổi"
Nhiếp chính vương nói đến đây, Sở Hàn Dạ phẫn nộ nói tiếp một câu: " Đúng thật là vô nhân tính, ngay cả con ruột của mình cũng không buông tha"
Nhiếp chính vương thản nhiên nói: " Bản vương biết trước được chuyện này, nên mới cứu Hồng Ngọc công chúa, đào một mật thất ở dưới cho nàng ta ở"
"Lúc ấy, bản vương cũng chưa biết được chuyện này, chỉ là Hông Ngọc công chúa lớn lên,từ dung mạo của nàng ta mới phát hiện ra manh mối, hơn nữa, Thái hậu cũng thừa nhận chuyện này với bản vương"
Sở Tử Uyên run rẩy, giống như nghe được chuyện hoang đường.
Tỷ tỷ mất nhiều năm đột nhiên còn sống, hóa ra lại là con gái của Thái hậu!
Mà Hoàng thượng ốm yếu này lại là ca ca của mình!
Nhiếp chính vương biết rõ trong lòng hắn vẫn không tin tưởng chuyện này, nên mới nói rõ cách Thái hậu ra tay với Sở Hàn Dạ, bà ta dùng thuốc đông y, biến dược thành độc, làm cho hắn bệnh tật, như vậy mới có lợi được cho Sở Hàn Lâm.
Nhiếp chính vương còn sai Quỷ Hồn lấy máu nhận thân.
Kết quả giống như dự liệu của chàng,máu của Sở Hà Dạ cùng Sở Tử Uyên hòa hợp với nhau, bọn họ đích thực là huynh đệ.
Sở Tử Uyên rối rắm, nhìn xuống bàn, rồi lại nhìn về phía Nhiếp chính vương, đầu hắn như muốn nổ tung ra.
"Ngươi biết thái hậu làm nhiều chuyện độc ác như vậy, vì sao không nói ra"
Vừa nghĩ tới mẫu phi của mình cùng ca ca của mình đều bị thái hậu hãm hại, hắn liền sinh ra oán hận, hận không thể lập tức giết chết Thái hậu!
Nhiếp chính vương cười lạnh một tiếng: " vì sao ta phải nói,chuyện của ngươi liên quan gì đến ta?"
"Vậy vì sao bây giờ ngươi lại nói?"
Sở TỬ uyên giận đến tím mắt, hắn cắn chặt răng nói.
"Thái hậu làm nhiều chuyện như vậy, Hồng Ngọc công chúa và Hoàng thượng chính là nhân chứng, ta muốn vạch trần tội ác của bà ta"
Nhiếp chính vương lắc đầu, đợi hắn bình tâm lại, mới mở miệng nói: " Thái hậu làm lẫn lộn huyết thống của hoàng gia, tội lớn tày trời, chỉ cần điều này thôi cũng đủ là cho Vân gia diệt vong"
Vân gia diệt vong?
Sở Tử Uyên lúc này mới bừng tỉnh ta hàm ý của chàng! Sau lưng hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy vì sao ngươi nói cho ta biết những chuyện này"
Sở Tử Uyên nhìn thẳng Nhiếp chính vương hỏi.
"Không vì sao cả, chỉ muốn cho ngươi biết chân tướng sự thật sớm hơn một chút"
Khóe miệng Nhiếp chính vương thoáng ý cười lạnh.
Chàng nói ra những chuyện này, đương nhiên không chỉ vì lý do đó.
Lý do thì không ít, nhưng quan trọng nhất, chàng không muốn Sở Tử Uyên quấn quít bên Vân Tử Lạc. Điều nay cũng coi như là trừng phạt hắn một tý.
Hơn nữa cho dù hai huynh đệ họ Sở liên thủ với nhau, chàng cũng không sợ. CÙng lắm thì mang theo bảo bối Lạc nhi trở về Nam Xuyên.Mà nguyên kinh ắt hẳn sẽ không bình yên.
Từ thời điểm nảy, Sở Tử Uyên và Sở Hàn lâm vĩnh viễn không thể chung thuyền được!