Mặt Chu thị lập tức biến sắc.
Hàng mi của Vân Khinh Bình lập tức nhảy lên, chất vấn nàng: " Nhị muội, những lời này của muội là có ý gì?"
Nàng ta bày ta vẻ tỷ tỷ hỏi.
Vân Tử Lạc nhàm chán vuốt vuốt chén trà trước mặt, ý cười càng đậm hơn.
"Con người nha, vĩnh viễn sẽ không biết ngày mai xảy ra chuyện gì, ngày mai không biết thế nào, cho nến hãy hưởng thụ hiện tại cho tốt, chẳng lẽ ta nói thế không đúng? Hử?"
Vân Tử Lạc hỏi ngược lại.
"Lạc nhi, đây là đang nguyền rủa mẫu thân sao?"
Giọng Chu thị ra vẻ ủy khuất, bà ta để bát đũa xuống, lấy khăn lụa ra vờ lau nước mắt, vừa vụng trộm nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Vân Tử Lạc cười lạnh lùng nói: " Bà không muốn yên ổn ăn bữa cơm này, vậy cũng đừng trách ta"
Nàng cũng không muốn đuổi những nha hoàn còn lại ra ngoài, vì nàng muốn để tất cả mọi người thấy được những tội lỗi bà ta đã làm
Nếu như những người này bị diệt khẩu, nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Đám nha hoàn này, đều là người của mẹ con Chu thị nhưng bọn họ chưa chắc đã biết rõ mọi chuyện.
Nàng xoay người lại, nhìn về phía Vân Kiến Thụ hành lễ, đang muốn mở miệng lên tiếng, thì bên ngoài truyền vào tiếng bước chân dồn dập, sau đó có tiếng thái giám vang lên: " Nhiếp chính vương giá lâm"
Lần này toàn bộ đại sảnh liền loạn lên.
Vân Kiến Thụ vói vàng gọi Vân Hằng đẩy xe lăn đi ra, Sở Hàn Lâm, Vân Khinh Bình, Chu thị rối rít đứng dậy,bước nhanh xuống.
Không đợi nhìn thấy bóng dáng Nhiếp chính vương, toàn bộ người trong đại sảnh đã quỳ xuống đất.
Nhiếp chính vương đến Vân phủ cũng không nhiều nên làm cho bọn đầy tớ Vân phủ luống cuống cả tay chân.
CHỉ có duy nhất một mình Vân Tử Lạc đứng ngây ngốc tại chỗ.
Không phải đã nói mình nàng đến thôi sao, sao chàng lại đến?
Đay là chuyện của nhà nàng, nàng cũng không muốn chàng nhúng tay vào.
Trong lúc sửng sốt nàng cũng không quỳ xuống.
Quỷ Hồn Quỷ Mị đã bước đến nâng tấm mành che lên, thân ảnh Nhiếp chính vương lập tức xuất hiện ở cửa chính.
Một bộ trường bào đen như địa ngục, thêu chỉ vàng tượng trưng cho thân phận cao quý của người đàn ông, thân hình to lớn sừng sững như ngọn núi đứng ở cửa của Vân gia.
Áp lực trong đại sảnh liền tăng lên gấp bội.
Nhiếp chính vương chắp tay, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía đại sảnh.
Vân Tử Lạc định thần, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Nhiếp chính vương bước nhanh chân, theo bản năng muốn đỡ nàng dậy, nhưng chợt nghĩ tới mục đích lần này đến đây, nếu như đỡ nàng, sẽ làm cho người Vân phủ không tin thái độ của mình trong chuyện của Vân Hạo.
Một lúc sau, sau khi nghe được toàn Vân phủ hô, chàng mới bình tĩnh nói: " Đứng dậy đi"
Vân Kiến Thụ không cần quỳ, cho nên ông ấy chỉ thẳng người nói: " Mời Nhiếp chính vương ngồi, lão thần đi đứng không tiện, không thể nghênh đón ngài được"
Nhiếp chính vương ừ một tiếng, rồi lên ghế thái sư chính giữa đại sảnh, hắng giọng nói: " Công tử của quý phủ bị trúng độc, bản vương thấy thật áy náy, cũng may mà thân thể của hắn đã không còn gì đáng ngại"
Nghe nói như vậy, đại sảnh có người vui có người lại hận.
"Đa tạ nhiếp chính vương ra tay tương trợ"
Vân Kiến Thụ vui mừng lên tiếng.
Là ông ấy biết, chỉ cần Nhiếp chính vương ra tay, mạng của Hạo nhi nhất định sẽ giữ được.
"Chỉ là..." Nhiếp chính vương nheo mắt phượng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn: " CÓ người dám trước mặt thiên hạ hạ độc quý công tử, không xem thể diện hoàng thất ra gì, không xem Hoàng thượng cùng bản vương ra gì! Thực là quá to gan "
Giọng nói hàn băng cùng lạnh lùng nghiêm nghị vang lên, lời nói rất có khi phách, cùng với gương mặt nổi giận của chàng làm cho cả đại sảnh như nổi giông bão.
Bọn hạ nhân đứng ở góc suýt chịu không nỗi, bị hù dọa suýt nữa thì ngã ra sàn.
Giọng Vân Kiên Thụ run lên,thử dò xét: " Nhiếp chính vương đã có manh mối của hung thủ sao?"
đây là điều ông ấy quan tâm nhất.
Giết Vân Hạo bằng cách hạ độc, cũng chính là hạ độc con trưởng của Vân gia, việc này không phải chuyện nhỏ.
Ông ấy cũng đã nghĩ đến nhiều người có thể làm chuyện này, nhưng đều không đúng.
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt quét một lượt đại sảnh.
Gương mặt Chu thị đã trắng bệch, tim đã loạn nhịp.
Giọng người đàn ông lại vang lên:' Lúc Vân công tử bị hạ độc, bản vương đã phái ám vệ đi điều tra, lùng bắt trong ngoài cung, quả nhiên có thích khách đột nhập và cung, bọn chúng bị ngự lâm quân truy đuổi tự biết không thể chạy thoát nên đã nhảy xuống hồ nước trong cung tự vẫn"
Nói rồi, chàng nhìn Quỷ Mị ra lệnh: " Đem thi thể họ lên đây"
Lời nói rất hời hợt, dường như không quan tâm đến lúc này một nhà Vân Kiến Thụ đang chuẩn bị dùng cơm, trên bàn ăn còn bày đầy thức ăn.
Sắc mặt Vân Khinh Bình đại biến.
"Không được nhìn"
Sở Hàn Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, nói với chàng: " Mời Nhiếp chính vương tiếp tục"
Trong lòng Vân Tử LẠc âm thầm vỗ tay.
Xem ra, chàng muốn làm rõ mọi chuyện
Nàng cũng không ngờ Hách Liên Ý lại làm như thế này.
Theo tính của Sở Hàn Lâm, lẽ nào không biết thực hư sao?
"Được" Nhiếp chính vương nâng chén trà lên, nói tiếp: " Bọn họ là sát thủ Lưu Ly các"
"Có người thuê họ giết người"
CHàng bổ sung thêm một câu.
"Măc dù bản vương quen biết người của Lưu Ly các, nhưng cũng đã ra lệnh, không được qua lại với người trong triều, lần này bọn họ hành sự không theo nguyên tắc của bản vương, cho nên không nói sự tình với bản vương, vì vậy mà phải đi vào đường chết"
Nhiếp chính vương nhàn nhạt giải thích.
"Chủ mưu là ai?"
Vân Kiến Thụ hỏi ngay trọng điểm
Nhiếp chính vương cười khẽ, nhìn về phía QUỷ Mị gật đầu một cái.
Sau đó Ngạc trưởng lão và Mộc thần được dẫn vào, mộc trần vừa đến ánh mắt lập tức liền nhìn về bốn phía.
Đột nhiên nhìn thấy Mốc Thần, Chu Thụy Gia cả kinh suýt nữa thì kêu lên thất thanh, tay nàng ta run lên, suýt nữa thì làm rơi tiểu công tử.
Đứa trẻ bị làm đâu, lúc này mới khóc lên.
"Là nàng ta"
Mộc Thần chỉ tay về phía Chu Thụy Gia, "Là nàng ta gặp ta, chúng ta đã theo dõi nàng ta nên mới tra ra Vân phủ, nàng ta nói muốn lấy mạng của Vân Hạo công tử, đó là yêu cầu của Vân phu nhân"
Tay hắn chuyển hướng chỉ về phía Chu thị.
"Ngươi nói hươu nói vượn"
"Ngươi nói hươu nói vượn"
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Một là của Chu thị, một là của Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ đập mạnh tay xuống tay vịn xe lăn, tức giận đến mức vểnh cả râu.
"Chớ nói linh tinh! Phu nhân ta là mẹ ruột của Hạo nhi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi nói dối cũng nên lựa cái mà nói?"
"Các ngươi muốn hãm hại mẫu thân ta sao?"
Sắc mặt Vân Khinh Bình trắng bệch hỏi.
Sở Hàn LÂm đưa mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc nhếch môi, bước nhanh ra phía trước Mộc Thần, đối diện với Vân Kiến Thụ nói: " Phụ thân hổ dữ không ăn thịt con, đạo lý này con gái hiểu. Nhưng mà, nếu như đứa con trai này không phải là con ruột thì sao?"
"Con có ý gì?"
Vân Kiến Thụ khiếp sợ nhìn về phía nàng.
"nếu như Hạo nhi không phải là con ruột của mẫu thân, nếu như đệ ấy có thể cùng thừa hưởng tài sản của Vân gia, phụ thân cảm thấy mẫu thân sẽ làm gì?"
Vân Tử Lạc chậm rãi hỏi.
Toàn bộ chân tay Chu thị đều đang run rẩy, bà ta không ngờ rằng, đêm nay Vân Tử lạc lại tung đòn trí mạng với bà ta như vậy!
Ngay cả chuyện này nó cũng biết?
"Hạo nhi, không phải là con ruột của phu nhân?"
Vân Kiến Thụ không tin hỏi lại nàng.
"Phụ thân, con muốn giới thiệu với người một người"
"Ai?"
Vân Tử Lạc nói rõ ràng từng chữ một: " Tứ tiểu thư Vân gia"
Giọng nàng thanh thúy mà vang dội, truyền đến tai tất cả mọi người
"Ầm"
Tất cả người trong đại sảnh như nổ tung.
Tứ tiểu thư Vân gia?
Vân gia cho tới bây giờ vẫn chỉ có ba nữ nhi, ở đâu ra tứ tiểu thư chứ?
Vân Kiến Thụ như chết đứng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc, dường như chưa kịp tiếp thu những gì Vân Tử Lạc vừa nói.
"Rì rầm,..."
Hai tiếng hét vang lên, Chu thị hoảng sợ kêu lên, ống tay áo chạm vào chén sứ mình đặt ở bàn làm rơi cả bát đũa.
Mặt của bà ta, đã trắng bệch.
"Òa..." ngườ của Vân gia đều há hốc mồm.
Chu thụy gia từ con chấn kinh liền khôi phục lại tinh thần, ôm tiểu công tử vào trong phòng.
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng khuất tay, hơi nghiêng người, nhìn về phía cửa.
Một lúc sau, Ngô đại chậm rãi bước vào, trong tay còn dắt theo Hải Yến.
Hải Yến mặc bộ quần áo cũ rách rưới, vài lọn tóc lộn xộn, trên mặt còn có vài vết bẩn, vừa nhìn liền biết là một nha đầu xuất thân bần hàn.
Vân Tử Lạc cố tình để muội ấy thành như vậy, như vậy mới có thể làm Vân Kiến Thụ phẫn nộ.
"Con nói nó?"
Sau khi xác thực không còn ai nữa, Vân Kiến Thụ mới thẳng tay chỉ vào Hải Yến, còn cho rằng Vân Tử Lạc đang nói đùa.
"Ta muốn kể cho mọi người một chuyện xưa"
Vân Tử Lạc vươn tay ôm Hải Yến, nhàn nhạt lên tiếng
"Mười sáu năm trước, Vân phu nhân sau khi sinh được hai nữ nhân lại mang thai, bà ta đem tất cả hy vọng đặt lên cái thai này. Ở phủ tướng quân, chỉ có thể sinh con trai địa vị mới yên ổn"
Nói đến đây, ai nấy đều kinh sợ.