Lạc Nhi Ý

Chương 223




Nhưng đó chỉ là một nữ nhân!

Trong đầu Tạ Tầm liền nghĩ đến một hình bóng xinh đẹp, nữ tử này, lại thông minh cơ trí giống hệt nàng ấy!

Ánh mắt hắn liền sinh ra vài phần tán thưởng!

Hắn muốn nói gì, liền chuyển ánh mắt, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lanhl băng, quát lên một tiếng: " Đứng lại"

Hắn nhảy một cái, từ lầu hai xoay tròn một vòng, trường bào trắng bay trong không trung, động tác cực kỳ đẹp mặt.

Hắn trực tiếp đi về phía cầu thang.

Ánh mắt Tiếu Đồng thay đổi, nhìn về phía Vân Tử Lạc: " Có phải trong tửu lâu có thích khách không? Chúng ta xuống đó xem thế nào?"

"Đi"

Hai người cùng nhau đến lầu bốn, lầu bốn không có một bóng người, đương nhiên Tạ Tầm cũng không đuổi theo đến đây.

Họ bước chậm lại.

Vân Tử LẠc đẩy cửa phòng mình ta, đột nhiên, một mũi dao nhọn sắc bén đâm tới cổ nàng.

May mà nàng có chuẩn bị trước, khóe miêng hơi nhếch lên, nàng lật nhẹ cổ tay, dễ dàng khống chế được cổ tay đối phương.

Đồng thời lúc này, Cánh tay Tiếu Đồng chuẩn xác vươn tới nắm ngay cổ họng hắn,

Vân Tử Lạc hơi nghiêng mát, nhìn thấy mắt phượng của hắn đầy vẻ tức giận cùng sát khí.

"Tiểu thư!"

Giọng noi quen thuộc vang lên làm Vân Tử Lạc giật mình.

"Ta không biết là tiểu thư"

Bởi vì người đang bị bọn họ không chế không ai khác mà là Ngô Đại.

Vân Tử Lạc phản ứng nhanh nhạy, ánh mắt trầm xuống hỏi hắn: " Ông ấy tìm ngươi?"

Theo suy nghĩ của nàng thì người mà Tạ Tầm truy sát, tuyệt đối không chỉ là một tên trộm thông thường.

Ngô Đại phản ứng cũng không chậm, lập tức biết nàng đang nói ai, hắn gật đầu, "Ông ấy là sư phụ ta"

Mặc dù giống suy nghĩ của nàng, những Vân Tử Lạc vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa: " Tạ bá bá là sư phụ của ngươi"

Ngô Đại suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Xem là như vậy đi, hơn mười năm trước, ông ấy đuổi ta ra khỏi Đảo Lê Hoa, đoạn tuyệt tình tình sư đồ với ta, nhưng trong lòng ta, ông ấy vẫn là sư phụ của mình"

"Đảo Lê Hoa?"

Tiếu Đồng chen miệng vào hỏi.

Lúc này, phía bậc thang vọng lại tiếng bước chân.

Ngô Đại không để ý tới thứ khác nữa, vội vàng bò xuống gầm giường, không để ý đến ở đó bẩn hay không.

Trán Vân Tử Lạc nổi ba vạch đen, rốt cuộc là Ngô Đại này gây ra chuyện gì mà lại làm cho sư phụ hắn truy sát đến như vậy!

"Lạc nhi, các người ở đây sao? Có nhìn thấy người nào khả nghi hay không?"

Tạ Tầm tiến đến hỏi.

Vân Tử Lạc cười hơ hớ bước về phía ông ấy, nói lảng sang chuyển khác, rất nhanh liền giải vây cho Ngô Đại.

Tạ Tầm vội vã rời khỏi đó.

Trong phòng, chỉ còn lại bà người Vân Tử Lạc.

"Có phải có một nơi tên Đảo LÊ Hoa không?"

Vân Tử Lạc hỏi NGô Đại.

Tiếu Đồng nhếch môi, trả lời nàng:" Đúng, chỗ đó bón mùa đều có hoa lể nở, những lúc hoa lê nở rộ đều trắng xóa một khoảng trời, khắp nơi đều là hương hoa"

"Đẹp như vậy sao?"

Vân Tử Lạc trong lòng liền liên tưởng đến chỗ đso.

Tiếu Đồng nhìn nàng một cái,"Ừm" nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi tối lại.

Đảo Lê Hoa- có nên nói cho nàng biết hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn quyết định không nói,như vậy mới có thể bảo vệ nàng!

Huống chi, từ nhỏ đến lớn nàng đều ở Vân phủ, mẹ nàng dường như cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy dung mạo của nàng, không muốn để người khác biết được thân phận của nàng.

Ngô Đại ngược lại lại lên tiếng,cười hì hì: " Chờ lúc nào rảnh rỗi ta sẽ đưa tiểu thư đến đo! Lúc này ta có việc gấp"

Suýt nữa thì nhiệm vụ thất bại!

"Có chuyện gì gấp?"

"Nhiếp chính vương có chỉ, hiện đang truyền chỉ ở Vân phủ! Ta đến đây là muốn thông báo cho tiểu thư, lại không nghĩ rằng lại gặp phải người không nên gặp! Suýt chút nữa thì không quay về được!"

Ngô Đại thở dài một tiếng.

"Khẩu dụ của Nhiếp chính vương?"

Vân Tử Lạc liếc mắt, nàng thực không muốn gặp chàng.

Nhưng mà, nàng cũng biết, nàng phải đi, hơn nữa còn phải đi ngay.

Sau khi ăn xong, dưới sự yêu cầu của Tiếu Đồng, Vân Tử Lạc đành phải ngồi trên xe ngựa của huynh ấy, để huynh ấy đưa nàng về Vân phủ.

Từ cửa phủ đến trước đại sảnh, dọc đường đền yên tĩnh đến quỷ dị.

Bước vào đại sảnh, đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc đã nhanh chóng quét một vòng xung quanh.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là nam nhân trong bộ trường bào đen mạ vàng, tay phải Nhiếp chính vương đang bưng tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm trà, tay trái chàng đưa lên, mở thánh chỉ màu vàng kim ra.

Lại nhìn xuống phía dưới, ngoại trừ Vân Kiến Thụ đang ngồi trên xe lăn, tất cả mọi người đều quỳ ở đại sảnh.

Ánh mắt Nhiếp chính vương đều tập trung trên người Vân Tử Lạc.

Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu chưa từng rời khỏi Vân Tử Lạc của Tiếu Đồng, lửa giận Nhiếp chính vương bùng lên, lại ẩn nhẫn nén xuống.

"Lạc nhi, quỳ xuống"

Là chủ nhân của gia đình, Vân Kiến Thụ có quyền sinh quyền sát trong nhà, ông ấy tùy ý nói một câu, cực kỳ có khí thế.

Khóe môi đỏ mọng của Vân Tử Lạc hơi nhếch lên, cúi đầu quỳ xuống bên cạnh Vân, trong đầu nàng không tự chủ được lại nhớ đến mảnh vải trắng dính máu sáng nay, nàng cắn chặt môi dưới của mình.

Vân Hạo muốn nói với nàng một câu, nhưng lại không dám lên tiếng,chỉ có thể vụng trộm vươn tay kéo góc váy của vân Tử Lạc.

Nhiếp chính vương đặt tách trà xuống, đứng dậy, tay trái xoay một cái liền đem thánh chỉ vung ra, tay kia nắm đầu dưới của thánh chỉ.

Chàng hắn giọng, đang định đọc.

Quỷ Hồn liền bước tới, nói nhỏ với chàng:" Vương gia,để thuộc hạ đọc cho"

Nhiếp chính vương lắc đầu, hắng giọng đọc to: " Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Vân Gia ở Kỳ Hạ một mực trung thành vì nước, Trấn QUốc tướng quân Vân Kiến Thụ nhiều năm tận trung vì nước, trẫm đã suy tính kỹ, chuyện quân đội, không có gì quá lớn, trầm có thể tự giải quyết được..."

Giọng điệu trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông từng tiếng, từng tiếng, như đánh vào lồng ngực Vân Tử Lạc.

Nàng nhắm chặt mắt, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng đã gợn sóng.

Giọng nói này,đã biết bao lần kề bên tai nàng nói những lời mềm mỏng, lời nói làm cho nàng đỏ mặt tía tai.

Một thoáng đau khổ thoáng qua lòng nàng.

Tâm tư của nàng nhất thời trôi dạt phương xa, đến khi giật mình tỉnh lại,người đàn ông cũng đã nói xong những chữ cuối cùng.

"Vân Kiến Thụ cùng trên dưới Vân gia lĩnh chỉ"

Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn,cúi người, bày ra dáng vẻ cung kính/

Nhiếp chính vương lạnh lùng đáp một tiếng, hai tay dâng thánh chỉ lên, âm thanh không có bất kỳ điểm khác thường: " Vân tương quân, ngày mai nhớ đến đúng giờ"

Nói rồi, ánh mắt chàng liếc về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử LẠc nhàn nhàt mở mắt, cảm nhận được mọi ánh mắt xung quanh đều đổ về hướng mình.

Người quỳ trước nàng là Vân Khinh Bình và Vân Thái Lệ cũng từ Hà phủ quay về, vẻ mặt hai người họ cực kỳ hả hê.

Giống như nàng không biết mình đã phạm phải chuyện gì, nàng đã phạm phải tội lớn không bằng.

Cùng lắm cũng chỉ là ngủ trong lúc nhận thánh chỉ thôi mà!

Vân Tử Lạc ngão nghễ hất cẳm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương lập tức căng thẳng, chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Quỷ Hồn đứng bên phía tay trái Nhiếp chính vương, thầm nghĩ trong lòng, Chủ nhân thật có diễm phúc, Vân nhị tiểu thư là người rất có cá tính! Nhận thánh chỉ mà cũng có thể ngủ được, đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bị trừng trị vì tội bất kính rồi.

Không chờ được đến khi người truyền chỉ đọc xong thánh chỉ, nếu chuyện này truyền đến tai thái hậu hay vương gia thì không phải chuyện tốt đẹp gi.

Nhưng đối phương lại là Vân nhị tiểu thư, mặc dù ngoài mặt chủ nhân tỏ ra lãnh đạm nhưng kỳ thực trong lòng chủ nhân vẫn không nỡ đụng vào nàng, thậm chí vẫn dung túng nhị tiểu thư như trước.

Haizzz....

Nhiếp chính vương đọc xong thánh chỉ, ngay cả trà cũng không uống xong một ly trà, chàng nâng áo bào đen rời đi.

Lúc đi đến cửa, Tiếu Đồng đứng ở góc cửa khẽ mỉm cười với chàng, cúi đầu hành lễ: " Nhiếp chính vương thiên tuế"

"Hừ" Nhiếp chính vương hừ lạn một tiếng

RỒi dừng lại trước mặt cách Tiếu Đồng một bước chân, đôi mắt phượng u ám nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Tiếu Đồng.

Tiếu ĐỒng! Hay cho một Tiếu Đồng!

Hắn dám khuyên mình buông tay để Lạc nhi được hạnh phúc, còn hắn lại bám lấy Lạc nhi!

Nhiếp chính vương mặc dù có nghĩ đến lời của Tiếu ĐỒng là có lý, nhưng sự thật bày ra trước mắt, chàng vẫn khó có thể chấp nhận được.

Dù sao, hắn cũng là huynh đệ tốt nhất của chàng!

Chàng không nói thêm câu nào nữa, sải bước rời đi.

"Lạc nhi"

Tiếu Đồng không để ý đến ánh mắt oán hận của Nhiếp chính vương, cười bước về phia Vân tử Lạc.

Áo bào đỏ thẫm tung bay nhìn rất đẹp mắt, giống như nụ hoa chớm nở.

"Có muốn đi chọn một chút nguyên liệu hay không? Dù sao việc này cũng không thể qua loa được, lần trước ta đưa nàng đi chỉ chọn được một it phù hợp với các cô nương, không thích hợp cho một hài tử"

Tiếu Đồng ân cần hỏi ý kiến của nàng, lời nó đầy mê hoặc.

Vân Tử Lạc đang muốn hỏi vừa rồi thánh chỉ nói gì thì Vân Kiến Thụ đã tiến đến.

"Lạc nhi, hôm qua con ở đâu?"

Vẻ mặt ông ấy giận giữ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lo lắn.

"Phụ thân, không phải con đã nói rồi sao, ta ngủ ở nhà bằng hữu, phụ thân không cần quan tâm. Con sẽ tự chăm sóc bản thân mình"

Vân Tử Lạc nhẹ giọng đáp.

"Như vậy sao được? Bây giờ con còn chưa được gả đi, sao có thể tùy tiện ở nhà người khác được?"

Vân Tử Lạc liền phản bác.

Vân Tử Lạc cười khẽ nói: " Phụ thân không biết rồi, nếu người khác hỏi đến con, người chỉ cần nói con lên Trấn Quốc Tự giải hạn. Con nghĩ, bọn họ đối với một đứa "sao chổi" như con chắc sẽ không còn hứng thú mà hỏi nhiều nữa"