Nhiếp chính vương mở to mắt phượng, khi nhìn thấy rõ người đang ở trên giường liền giật mình lùi về phía sau vài bước, đến tận khi bị dồn đến góc tường.
Trên giường, Vân Tử Lạc ngồi thẳng lưng, mái tóc đen thẳng như thác nước xỏa xuống, càng lộ rõ thêm dáng vẻ gầy đi của nàng.
Nàng trầm mắt, đôi mắt hạnh lạnh như băng nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Tuy vậy, nhưng hai gò má vì tác dụng của rượu mà hơi ửng lên.
Đôi mắt hạnh thỉnh thoảng lại như có mây mù bao phủ.
Bộ dạng ấy của nàng làm cho lòng Nhiếp chính vương nổi sống ngầm, bộ dạng xa cách của nàng làm cho chàng cảm thấy sợ hãi,càng làm cho chàng cảm thấy đau lòng.
Chàng chỉ muốn tiến lên, ôm nàng vào lòng, yêu thương nàng...
Nhưng mà, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia trong đầu chàng lại hiện lên bức họa đó.
Hai gương mặt hoàn toàn giống nhau, là hai mẹ con ruột...
Ánh mắt Nhiếp chính vương bỗng chốc trống rỗng, nhưng cũng rất nhanh những ý nghĩ trong đầu cũng liền biến mất.
Nhiếp chính vương khó khăn nhắm mắt phượng lại, không nhìn vào Vân Tử Lạc nữa, giờ phút này, trong lòng chàng quả thật không có nửa điểm thù hận.
Ngay cả bản thân chàng cũng không nghĩ rằng, đau khổ mấy tháng qua có thể quên được như vậy!
Chằng chỉ biết, đứng trước mặt nàng, chàng không thể nào buông tay, cũng không muốn vậy, càng không muốn làm tổn thương nàng, chàng chấp nhận để mình chịu đau khổ còn hơn thấy nàng tổn thương.
Tất cả ý nghĩ đó, chợt lóe lên trong đầu chàng.
Vân Tử Lạc lạnh lùng lên tiếng: " Nhiếp chính vương thật có nhã hứng, không mời mà tới, đêm hôm khuya khoắt còn xông vào khuê phòng người khác"
Năm ngón tay nàng giữ chặt kim đao, không ai biêt rằng, đầu ngón tay còn đang run rẩy, trong lòng nàng cũng bị chua xót lấp đầy.
Nếu như chỉ là mấy tháng trước, nàng tuyệt đối sẽ không làm tới mức này.
Khi đó, người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ không khuấy nhiễu được tâm tư của nàng.
Nhưng bây giờ, nàng thừa nhận, mặc dù ngoài mặt nàng che dấu được, nhưng những ký ức kia, vĩnh viễn không thể xóa nhòa được.
Vẻ mặt Nhiếp chính vương vặn vẹo lại, nắm đấm buông lỏng, môi mỏng hé mở: " Lạc nhi, ta...."
Giọng điệu cực kỳ cứng ngắc.
"Lạc nhi, hai chữ này xin rút lại đi"
Vân Tử Lạc ngắt lời chàng.
Nhiếp chính vương không lên tiếng, đôi môi run rẩy kịch liệt.
Chàng hối hận, giờ khắc này, chàng thực sự rất hối hận.
Chàng phát hiện ra, mình lưu luyến khoảng thời gian ở cùng nàng đến nhường nào.
Trong lòng Nhiếp chính vương cực kỳ hối hận, nếu như lúc trước, không phát sinh ra chuyện kia, nếu như chàng, không đối xử với nàng như vậy, thì bây giờ,có phải chàng có thể thoải mái mà ôm nàng vào lòng không?
Nghĩ đến chuyện có thể được ôm nàng, thậm chị được nằm bên cạnh thân thể mềm mại của nàng, được hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, Nhiếp chính vương liền thần thờ, mặt đỏ lên....
"Nhiếp chính vương có chuyện gì sao?"
Vân Tử Lạc chau mày hỏi.
Nhiếp chính vương lắc đầu, ánh mắt tràn đầy bi thương, một hồi sau chàng mới lên tiếng: " Sinh nhật vui vẻ"
Nói rồi, chàng xoay người rút mê hương ở cửa, nhảy lên bệ của sổ, sau tiếng "két" nhẹ nhàng thì thân ảnh chàng đã biến mất trong màn đêm.
Vân Tử Lạc bước chân trần, khoác thêm ám choàng mỏng, bước đến bệ của sổ, tâm trạng chùng xuống.
Nếu như không phải ở Trấn Quốc Tự một tháng, nàng nghĩ, nàng nhất định sẽ trúng mê hương của chàng.
Như vậy, sẽ có chuyện gì phát sinh đây?
Trong lòng Vân Tử Lạc có chút hối hận, nếu thực sự nàng trúng mê hương, đó cũng không phải là chuyện xấu.
Ý thức được mình đang nghĩ miên man, Vân Tử Lạc vội vàng dừng lại, xoay người trở về giường.
Nàng không để ý rằng, lúc nàng xoay người, một bóng hồng từ trong chăn đã vọt ra ngoài cửa sổ.
Vân Tử LẠc nhìn thấy một chiếc hộp gấm tinh xảo đặt đầu giường, trong lòng không khỏi hoài nghi.
"Sinh nhật vui vẻ"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Vân Tử Lạc cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, nàng ngồi trước giường,cầm hộp gấm kia lên.
Chiếc hộp gấm hơi nặng.
Trực giác cho nàng biết chiếc hộp gấm này tuyệt đối không phải là gỗ bình thường, có thể được làm bằng vàng hoặc bạc, chỉ là vẻ ngoài khảm giống gỗ mà thôi, nếu không sẽ không nặng được như vậy.
Nàng rút tay phải ra, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng mơn trớn thân hộp, dọc từ hoa văn đến miệng hộp.
Ở đó có một chiếc khóa tinh xảo, cùng với một chiếc chìa khóa nhỏ lấp lánh,
Nàng nhíu mày, trong này có vật gì mà lại thần bí như vậy?
Trước mặt nàng dường như hiện lên gương mặt của Nhiếp chính vương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc thoáng chốc trấm xuống, nàng xoay tay phải một cái, đem chiếc hộp gấm kia ném lại đầu giường, cũng không liếc mắt nhìn nó nữa.
Rồi nàng xoay người lên giường đi ngủ.
Mà Nhiếp chính vương sau khi rời khỏi Túy Vân Lâu, một mình chàng đi trên phố không một bóng người, ánh trắng sáng chiếu xuống những mảng tuyết, phản chiếu làm không gian càng thêm cô quạnh.
Gió lạnh buổi đêm càng lúc càng lớn, Nhiếp chính vương vì vội đi gấp gáp nên không mang theo áo choàng, giờ đây gió lạnh thổi đến lạnh đến thấu xương.
Đột nhiên, ánh mắt chàng trầm xuống, nhanh chóng quay đầu lại, nhảy lên vài cái, đưa tay về phía sau gốc đại thụ/
"Chít chít..."
Đợt nhiên chàng nâng tay lên, hồng hồ ly đỏ như lửa kêu lên chống cự, đuôi của nó không ngừng vung vẩy, bày ra bộ dạng lấy lòng chàng.
"Ngươi đi theo ta?"
Nhiếp chính vương nâng nó lên, nhìn chằm chằm vào mắt nó hỏi.
"Chít chít..."
Hồng hồ lt như muốn biểu đạt ý kiến, không ngừng vẫy đuôi.
"Được rồi, vừa hay ta thiếu một chiếc khăn choàng cổ"
Nhiếp chính vương liền đưa nó lên cổ mình.
Hồng hồ ly cúi đầu,kêu lên một tiếng, rồi nhảy lên cổ chàng, tự động quấn thành một vòng tròn, chiếc đuôi hồng vây quanh cổ của Nhiếp chính vương.
Sau đó, còn vung vẩy đuôi như muốn khoe công.
Nhiếp chính vương nhếch môi thoáng ý cười nhàn nhạt, vỗ vỗ lên đầu nó: " Được rồi"
Hồng hồ ly lập tức ngoan ngoãn nằm bất động.
Gió lạnh thấu xương không ngừng thổi
Cho đến khi trở về thư phòng của Nhiếp chính vương, không khí mới ấm áp lên.
Quỷ Hồn cẩn thận duy trì lò sưởi,
Đến bàn lớn, Hồng hồ ly ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi cổ của Nhiếp chính vương, bộ dạng quen thuộc nằm lên ghế thái sư, híp mắt ngủ.
"Đợi đã"
Nhiếp chính vương duỗi tay, nắm lấy đuôi nó, nhướng mày: " Trên người mày có mùi gì?"
Hồng hồ ly bất mãn vểnh mông lên, lại bị Nhiếp chính vương đè xuống.
Nhiếp chính vương đặt nó dưới mũi ngửi, sau đó liền ngẩn ra.
"Là nàng?"
Nhiếp chính vương lên tiếng, gò má cũng vì kích động mà đỏ lên.
Là mùi hương của nàng, là mùi chàng không thể nào quen thuộc hơn.
Là mùi thơm làm say mê lòng người, đã từng không biết bao nhiêu lần chàng say mê, điên loạn vì nó...
Nhung nhớ như thủy triều dâng lên trong lòng nàng, hôc mắt chàng ửng hồng, chàng sít sao ôm lấy hồng hồ ly, cũng không thèm để ý đến bộ lông hồng hồ ly có sạch sẽ hay không, chàng liền vùi đầu vào bộ lông của hắn, cố gắng hít hà mùi hương trên người hồng hồ ly.
Lúc trước chính mình nói với nàng như vậy, nếu chàng có thể sớm biết rõ được lòng mình, thì bây giờ có phải chàng sẽ được ôm Lạc nhi vào lòng hay không?
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, lòng chàng lại đau khổ.
Hồng hồ ly bị chàng siết chặt, chỉ biết trợn mắt lên.
Nhiếp chính vương đẩy tấu chương trên bàn ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn lại một cái, chàng quay người đi vào nội thất, nằm bẹp xuống giường.
Đương nhiên, vẫn ôm hồng hồ ly.
Chàng kéo chuông nhỏ đầu giường.
Rất nhanh, Quỷ Hồn liền bước vào, đem theo một chậu than hồng vào.
Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, đêm nay chủ nhân lại ngủ trên giường sao?
Mấy ngày nay, chủ nhân đều ngủ trên ghế thái sư.
Nhưng khi tiến vào nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi trợn tròn mắt
Tám tháng, tám tháng! Trong tám tháng này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy được vẻ thư giãn trên mặt chủ nhân như vậy!
Nhiếp chính vương nghiêng người nhìn hắn, đưa một tay lên làm gối, đem hồng hồ ly ôm vào trong ngực, tư thế giống như ôm một người.
Người đàn ông nhắm chặt mắt, hàng mi rũ xuống, đem nửa gương mặt vùi vào bộ lông của hồng hồ ly.
Quỷ Hồn nuốt nước bọt.. chủ nhân... chẳng phải rất sợ bẩn sao?
Trước kia, chủ nhân chưa bao giờ cho phép hồng hồ ly lên giường.
"Để xuống đó đi"
Nhiếp chính vương thấp giọng, mắt phượng mở ra một cái rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Chàng khịt khịt mũi ngửi, lại ngửi được mùi hương kia, làm cho cõi lòng chàng tan nát.
Hồng hồ ly sắp không chịu được sự hành hạ của chàng.
Đêm dài đằng đẵng....
Ngày thứ hai tỉnh dậy, gà còn chưa sáng. Vân Tử Lạc đã sớm tỉnh, đôi mắt hạnh liền mở ra, vừa quay đầu, liền nhìn thấy hộp gấm hôm qua nàng vứt lại đầu giường.
Tất cả sự buồn ngủ đều biến mất, nàng bật dậy, kêu lên:" Đào nhi, Đào nhi!"
Đào nhi vội vàng mở cửa bước vào.
"Tiểu thư, cô gọi em sao?"
Đào nhi còn chưa tỉnh ngủ hỏi.
"Đem cái hộp gấm này bỏ vào hòm cất đi"
Vân Tử Lạc lạnh lùng dặn dò.
"Dạ"
Đào nhi cũng không hỏi nhiều, liền làm theo, rồi liền đưa nước vào cho Vân Tử Lạc rửa mặt.