Lạc Nhi Ý

Chương 215




Thái Hậu sợ hết hồn, sợ mình nói sai điều gì.

Toàn bộ đại sảnh lập tức tĩnh lặng.

"Chủ nhân, tay của người bị thương không?" Quỷ HÌnh vội vàng nhảy ra, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

Nhiếp chính vương sững sờ.

Vừa rồi tức giận quá nên mới vậy, ngay cả hành động cũng không kiểm soát được, theo bản năng liền bộc phát ra ngoài.

Sắc mặt chàng xanh mét, lạnh lùng nói: " Nóng quá"

Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống, cao giọng quát: " Vì sao mang trà cho Nhiếp chính vương không ngâm qua nước mát? Vừa rồi là ai dâng trà lên, kéo ra ngoài xử phạt cho ta, phạt nặng vào"

Người nha hoàn đứng bên cạnh lập tức bị lôi ra ngoài xử phạt, nàng ta bị dọa đến run lẩy bẩy.

Đáng tiếc rằng tâm tư của Nhiếp chính vương bây giờ cũng không chú ý đến nàng ta, vì vậy nàng ta cứ thế mà bị kéo ra ngoài.

Nhiếp chính vương nheo mắt nhìn theo những mảnh sứ dưới sàn, trong lòng rối tung lên.

Ngày đó, cùng Viến Không đại sư nói chuyện về con gái của Lâm Thanh Thanh vì bị kích thích quá nên chàng đã nói những lời đó, nhưng trong lòng chàng, chàng biết rõ Vân Tử Lạc không làm sai chuyện gì.

Nhưng mà, nàng lại là con gái của Lâm Thanh Thanh.

Chàng muốn cho người khác biết, Hách Liên Ý chàng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc như phụ thân mình, bị gương mặt giống hệt Lâm Thanh Thanh mê hoặc.

Cho nên, tâm tư của chàng không thể vì nàng mà dao động!

Nghĩ là vậy, nhưng chàng lại làm không được....

Chàng thừa nhận, chàng rất để ý...

Không nghĩ đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến chuyện nàng cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ nói chuyện cười đùa, trong lòng chàng liền dâng lên cảm giác tức giận vô cùng...

Tâm trạng rối ren làm Nhiếp chính vương đứng ngồi không yên.

Mà lúc này, ở cây cầu nhỏ phía sau Vân phủ, cũng có hai người đang ngồi ở đó.

Vân Tử Lạc một thân váy xanh, ngồi trên thảm cỏ, nàng ôm hai chân, nhìn bóng mình phản chiếu xuống hồ.

Tiếu Đồng ngồi bên cạnh nàng, cười nói: " Cũng chỉ là một ít lễ vật thôi, không cần tính toán. Ta vốn định chuẩn bị cho nàng một bữa tiệc sinh nhật, nhưng lại sợ nàng mất hứng"

Vân Tử Lạc cảm thấy không được tự nhiên, khẽ thở dài nói: " Không cần phải làm vậy, Tiếu Đồng, tâm ý của ngươi ta nhận là được, ta sớm đã xem ngươi là bằng hữu rồi"

Tiếu Đồng liếc mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: " Lạc nhi, ta có thể gọi nàng như vậy không?"

Giọng điệu của hắn cực kỳ ôn nhu, cực kỳ dè dặt.

"Đương nhiên có thể" Vân Tử Lạc cười.

"Lạc nhi, trong những nữ nhân ta đã gặp qua, ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một nữ nhân ưu tú như nàng"

Hắn chậm rãi nói, vẻ mặt có một tia nghiêm túc.

"Ta hy vọng nàng có thể hạnh phúc"

Cánh môi hắn hơi động, sau đó liền nói câu này.

"Tiếu Đồng, huynh hạnh phúc sao" ( Vì quan hệ của hai người thay đổi nên tớ chuyển thành Vân Tử Lạc gọi Tiếu Đồng là huynh nhé- nghe cho thân thiết hơn)

Vân Tử Lạc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Đồng.

"Nàng cảm thấy thế nào?" Tiếu Đồng cũng nghiêm túc hỏi lại nàng.

Vân Tử Lạc lắc đầu: " Ta cảm thấy huynh không hạnh phúc. Huynh mang lại cho ta cảm giác xa lạ, lúc huynh thần bí, cợt nhả cũng chỉ là để che dấu tâm sự trong lòng mình"

Nàng dựa theo trực giác của mình nói.

Bởi vì, một người đàn ông nếu đang chìm trong tình yêu trai gái tuyệt sẽ không có ánh mắt nghiêm túc như vậy!

Tiếu Động chấn động, sau đó nhếch đôi môi mỏng, cười thê lương.

"Thế nào là hạnh phúc? Lạc nhi, ta nói câu này nàng đừng tức giận, ta cảm thất nếu như được ở cùng nàng một chỗ, nhất định là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này"

Ngẩm lại, hắn thấy cuộc sống cũng vui vẻ hơn.

Vân Tử Lạc kinh ngạc nhìn qua hắn, thật lâu sau mới mở miệng nói:" Trên đời này, sẽ không có ai vì người khác mà hạnh phúc"

Tiếu Đồng nghe được những lời này của nàng, chau mày, trầm tư một lúc rồi nói: " Nàng nói rất đúng, Nhưng mà đối với một số người mà nói, chỉ cần một người, cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời người đó"

Vân Tử Lạc cười mỉa mai, dù sao,nàng cũng phải là người thay đổi được cuộc đời của người khác.

Tiếu Đồng dường như đoán được tâm tư của nàng: " LẠc nhi, đối với Hách Liên, nàng là người như vậy, đối với ta, nàng cũng thế"

Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Lạc hơi tối đi, "Tiếu Đồng, huynh đừng được voi đòi tiên, nếu như huynh muốn thăm dò tâm tư của ta thì dừng lại đi"

Gương mặt anh tuấn của Tiếu Đồng tái nhợt, hàng mày thoáng sự chua xót, hắn cười khổ, cổ họng nghẹn lại không bật ra được âm thanh nào.

Hai người rơi vào trầm tư.

Một hồi sau, giọng của người đàn ông vang lên: " Từ nhỏ ta đã là cô nhi, lưu lạc trong quân đội của Nam Xuyên, bởi vì có tư chất nên được sư phụ nhìn trúng,dạy dỗ cùng Hách Liên"

"Chúng ta cùng học vo, ta vốn cũng kiên cường, nhưng lĩnh hội không thể so được với huynh ấy, cho nên học được, cũng yếu hơn huynh ấy, nên mới có cuộc sống như bây giờ"

Tiếu Đồng cười: " Ta rất trân trọng cuộc sống hiện tại, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ta vốn chỉ để ý mình có vui vẻ hay không, nhưng bây giờ, ta cũng muốn biết nàng sống có vui vẻ hay không"

"Chỉ cần nàng vui vẻ, tất cả sẽ vui vẻ"

Hắn ngửa đầu nhìn trời, không nói gì thêm nữa.

Lòng Vân Tử Lạc bị va đập mạnh....

Chỉ để ý nàng sống có vui vẻ hay không?

Không lời bá đạo, không sự chiếm hữu, không có sự cưỡng éo, thậm chí huynh ấy không nói, huynh ấy thích nàng, huynh ấy chỉ hy vọng nàng có thể sống vui vẻ...

Tình yêu như vậy, mang theo một tia hèn mọn, giống như tình cảm của nàng đối với Lăng Thiên Duệ...

THì ra, nàng đã không còn ở kiếp trước nữa....

Thì ra, nàng đã chết một lần rồi!

Đột nhiên nàng cảm thấy, ở dưới vòm trời rộng lớn này, nàng cảm thấy bi thương vô cùng...

Vân Tử Lạc nghiêng mắt nhìn qua Tiếu Đồng, đôi mắt hạnh ngấn nước...

"Lạc nhi..."

Mắt phượng của Tiếu Đồng giật mạnh, hắn sợ hãi nói.

Vân Tử Lạc hít mũi một cái, cười rộ lên, đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, giọng khàn khàn: " Tiếu Đồng"

"Ừm" Tiếu Đồng giật mình nhìn bàn tay đang duỗi ra của nàng,

Vân Tử Lạc nắm lấy bàn tay to của hắn, cười nói: " Tiếu Đồng, huynh không hạnh phúc. Huynh thực sự không vui vẻ! Vui vẻ thực sự không phải như vậy!"

Bàn tay lạnh trong đêm của người con gái như cỏ mềm ôm lấy bàn tay hắn, Tiếu Đồng cảm thấy vô cùng ấm áp, cổ họng cũng có một tia chua xót,

Từ tận đáy lòng mình, đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy vui vẻ ấm áp như vậy! Đây mới thực sự là ấm áp!

"Vì sao?" Hắn cười hỏi, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lấy tay nàng, sưởi ấm cho nàng.

"Bởi vì ta giống huynh, giống như ta năm đó, cứ nghĩ rằng như vậy là vui vẻ"

Vân Tử Lạc nhếch môi: " Huynh nói, huynh là cô nhi, cho nên mới quý trọng gấp đôi người khác, mới có thể yên lặng mà chúc phúc cho người mình yêu! Kỳ thực, huynh cẩn phải nghĩ thoáng lên,làm chuyện mình cần làm, không hề băn khoăn, không hề đắn đo, bước ra khỏi vòng tròn đó, huynh sẽ phát hiện ra, bây giờ huynh đứng một chỗ thích người đó chẳng khác nào ngắm hoa trong gương"

"Sẽ có một người huynh yêu có thể ở bên cạnh huynh,ngươi đó có thể đang ở đâu đó chờ huynh"

Giống như nàng, đến bây giờ nàng mới biết, nàng chưa bao giờ yêu Lăng Thiên Duệ.

Đôi mắt phượng của Tiếu Đồng chăm chú nhìn nàng, đối với lời nàng nói, dường như hiểu lại dường như không hiểu.

Có lẽ, bây giờ hắn không thể suy nghĩ được gì nữa...

Mà lúc này, ở đại sảnh, Nhiếp chính vương đã ngồi đó gần được một canh giờ, chàng thực sự sắp không chịu được nữa rồi...

Cuối cùng thì hai bóng người cũng xuất hiện...

Là Tiếu Đồng và Vân Tử Lạc tiến đến, vừa đi vừa cười nói, gò má hai người đều hồng phác.

Nhiếp chính vương gắt gao nắm chặt tay thành đấm, lần đầu tiên trong đời chàng thấy lòng mình gia lạnh đến như vậy.

So với quá khứ dường như là băng lãnh hơn.

Trái tim chàng, dường như không chịu được nưa.

Trong dạ dày, cũng một trận chua lét,lúc này chàng rất muốn giết người.

Hai người tiến đến, cũng chỉ có một mình Nhiếp chính vương chú ý đến, bởi vì ánh mắt chàng chưa từng rời khỏi cửa chính.

Vì không muốn người khác chú ý, Tiếu Đồng và Vân Tử Lạc lách mình ngồi xuống góc tường, tránh xa sự để ý của người khác,

Tim Nhiếp chính vương căng lên.

Tiếu Đồng lấy cho nàng một chén trà, cười nói: " THì ra nàng cũng sợ người khác chú ý"

"Hôm nay không muốn người khác chú ý"

Vân Tử Lạc mặc một bộ váy xanh ngồi bên cạnh Tiếu ĐỒng, đôi mắt hạnh cong lên, quyến rũ vô cùng.

Nàng không biết rằng, mình đã sớm lọt vào mắt phượng của Nhiếp chính vương.

"Tay còn lạnh không?"

Tiếu Đồng hỏi, rất tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Vân Tử Lạc ngẩn ra, cũng không rút tay về.

Nàng còn nhớ những gì mình vừa nói, nàng nói, nàng muốn cho mình một cơ hội, cũng là cho hắn một cơ hội... Một tháng, nếu như một tháng nàng không thể yêu hắn, thì hắn cũng sẽ chết tâm.

Cơ hội này, kỳ thật là cho mình ở kiếp trước một cơ hội,

Nàng nghĩ, nếu như kiếp trước, Lăng Thiên Duệ có thể cho nàng một đáp án rõ ràng, là yêu nàng hay không yêu nàng, hoặc là có thể cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, nàng cũng sẽ không thương tâm như vậy mà rời đi...

Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết, kiếp trước Lăng Thiên Duệ đối với nàng đến cuối cùng là tình cảm gì, nàng cũng không có cách nào biết được nữa.

Đầu Nhiếp chính vương nổ" ầm " một tiếng, mắt phượng trừng lớn, toàn thân chàng run lên.

Tiếu Đồng, Tiếu Đồng, Tiếu Đồng.

Hắn cùng Vân Tử Lạc, rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhiếp chính vương cảm thấy một trận acid đậm đặc đang ăn mòn mình.Chàng mơ hồ sợ hãi....

SỢ hãi, chàng không biết mình đang sợ điều gì

Nhưng sự sợ hãi này càng lúc càng mãnh liệt....