Trở lại Túy Vân Lâu, vừa bước vào lầu một, thì trên lầu hai vang lên tiếng mở cửa sổ, tiếp sau đó là mấy chục cái đầu ló ra ngoài, rối rít gọi: " Tiểu thư, hoan nghênh người trở lại!"
Bọn họ cũng đã hơn nửa năm không được gặp mặt Vân Tử Lạc,
Lúc này, trong đại sảnh Túy Vân Lâu cũng có không ít khách, bọn họ thấy đám tiểu nhị không hề kiêng dè dì, ai nấy đều cười sảng khoái.
"Đưa hành lý lên lầu!"
Vân Tử Lạc vung tay lên, cất bước đi lên lầu.
Vừa mới lên đến lầu hai, liền bị đám thuộc hạ nhiệt tình vây quanh hỏi thăm tình hình.
Chuyện này không nói làm gì, nhưng đến lúc chạng vạng tối, Túy Vân Lâu lấy cớ đóng cửa sớm, đóng kín cửa, ở đại sảnh tầng một dọn ra năm bàn tiệc rượu, lấy lí do Vân Tử Lạc chuyển vào ở lầu năm Túy Vân Lâu để ăn mừng.
Vân Tử Lạc bắt đầu nghĩ đến chuyện, có hay không đưa đám thuộc hạ này đến chỗ ở chỗ khác.
Bởi vì lúc trước nàng thuê nguyên một đại viện cho bọn họ, mà đó lại là chỗ của Nhiếp chính vương, cũng không thu tiền, nhưng bây giờ, nàng không muốn để họ ở chỗ đó nữa!
Lúc dọn bàn tiệc, bởi vì để tẩm bổ cho Vân Tử Lạc mà tất cả đầu bếp đều tự ray chuẩn bị món ngon nhất, đủ loại nguyên liệu gà, vịt, thịt, cá, nhưng mỗi món một vị, sắc hương vị đều rất đa dạng.
Trong tiếng cười nói, mọi người cùng nhau chụm chén, không khí rất vui vẻ.
Vân Tử Lạc cũng uống một lý rượu nhạt, vừa vào đến bụng liền nóng ran, hai gò mà cũng một tầng ửng hồng, đôi mắt hạnh hơi híp lại, thần thấy mơ mộng cực kỳ đáng yêu.
Đám thuộc hạ thừa dịp uống rượu cũng thỉnh thoáng lén lút nhìn trộm sang, trong lòng không khỏi cảm thán dung mạo như tiên của Vân Tử Lạc, ngay cả Trương thúc cũng không tự chủ được mà nhìn trộm sang.
Vừa mới ăn được một lúc, liền vang lên tiếng gõ cửa:" Cốc!Cốc! Cốc"
Trương thúc đứng dậy, ánh mắt hơi trầm xuống, liếc mắt một cái, ý bảo một tiểu nhị ngồi gần đó đến mở cửa.
Vân Tử Lạc ngồi ở ghế chủ tọa, trong đôi mắt hạnh lóe lên tia hài lòng.
Xem ra tư chất của Trương thúc đích thực không tệ, hiện tại cai quản rất tốt.
Mặc dù nàng rất tin tưởng Trương thúc, nhưng tri nhân tri diện bất trị tâm (ý là nhìn người nhìn thấy mặt nhưng không biết tâm tư của họ), họa hổ khó họa cốt, kinh nghiệm làm sát thủ lâu năm làm cho nàng rất khó để thực sự tin tưởng một người.
Nhất là người chỉ có quan hệ chủ- tớ
Thực mà nói, nàng đã phải trả giá vì đã tin tưởng người khác, chỉ có một người... sự tin tưởng đó đã làm nàng hiểu rõ ràng về tâm tư của một người đàn ông..
Bây giờ nhớ lại, nàng cũng chưa từng hối hận!
Bởi vì, ít nhất cũng có một người làm được! Ít nhất, chàng đã làm nàng thực tâm tin tưởng.
"Nghe nói tửu lâu này là quán tốt nhất kinh thành, như thế nào bây giờ đã đóng cửa?"
Một giọng nữ đầy tức giận vang lên.
Giọng này, quá quen thuộc!
Lòng Vân Tử Lạc trầm xuống, ngước mắt nhìn về phía Trương thúc, Trương thúc cũng nhíu mày, bước về phía cửa vài bước,
Dường như cùng một lúc, tất cả tiểu nhị của Túy Vân Lâu đều ngưng tiếng ồn ào lại, đại sảnh trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, cả chiếc đũa rơi xuống cũng nghe được tiếng rõ ràng.
Vân tử lạc nhẹ nhàng đặt đôi đữa bạch ngọc xuống bên chén, một tiếng "cách" vang lên, nàng đã từ chỗ ngồi đứng dậy, bước vào trong nội thất.
Trương thúc thấy Vân tử lạc bước vào, quay đầu lại nhìn về phía tiểu nhị gật đầu một cái.
Tên tiểu nhị kia đã nói: " Đêm hôm nay chúng tôi có tiệc rượu, ngài muốn dùng bữa xin mời ngày mai hẵng đến!"
Vân Tử Lạc đứng sau tấm rèm châu, nhìn xuyên qua tấm rèm che, đem mọi chuyện trong đại sảnh thu vào trong mắt.
Điều nàng vui chính là, Túy Vân Lâu hoạt động đã đi vào quỹ đạo.
Bọn họ đều là một nhóm ám vệ, đều có khả năng mật thám rất tốt.
Khi tiếng nữ nhân kia vừa vang lên, nàng tin tưởng, bọn họ cũng đã đoán ra đó là ai.
Giọng điệu quen thuộc kia có chút khàn khàn: " Cái gì? Bản quận chúa đã đến tận cửa, các ngươi còn muốn ta ngày mai đến?"
Một giọng nói khác vội chen vào: " Mau tránh ra! Đừng có mắt mà như mù,đây là Hầu Hạ quận chúa của Nam Xuyên! Cũng là vị hôn thê của Nhiếp chính vương! Tương lai cũng là Nhiếp chính vương phi! Còn không mau tránh ra!"
Đôi mắt hạnh của vân tử lạc trầm xuống, lúc trước nàng cũng biết Lục Thừa Hoan và Nhiếp chính vương có hôn ước, nhưng không biết vì sao, bây giờ đột nhiên nghe được mấy chưc " Vị hôn thê của Nhiếp chính vương!", tim nầng dường như có kim nhọn đâm vào vừa đau đớn vừa xót xa.
Nhiếp chính vương phi- những từ này làm cho lồng ngực nàng thắt lại.
Nàng cũng không thèm để ý đến danh xưng, nhưng mà, Vân Tử Lạc hiểu rõ, Nhiếp chính vương phi ý nói nữ nhân của Nhiếp chính vương phi, đã có lúc, nàng cho rằng đó là nàng..
Cho nên lúc nghe được những từ này, quả thực làm nàng rất chua xót...
Vân Tử Lạc nhếch môi không nói gì.
Chuyện của nàng và Nhiếp chính vương, đám thuộc hạ mật thám này làm sao không biết chứ?
Chuyện của ba người quan trọng trong Kỳ Hạ, bọn họ sao không biết chữ?
Huống chi, người đó còn liên qua đến lão đại của họ
Bọn họ biết rõ chỉ là trước mặt vân Tử Lạc không ai dám nhắc đến, Vân Tử Lạc không nói ra, bọn họ cũng liền xem như không biết.
Cho nên khi nghe những lời này của Lục Thừa Hoan, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, cũng không khỏi tránh được vụng trộm nhìn về phía Vân Tử Lạc đang đứng sau tấm màn che.
Tên tiểu nhị gần cửa cũng không phải là người ngốc, cũng là kẻ lanh lợi, nói: " Tửu lâu có luật bất thành văn đó là, sau khi đóng vửa sẽ không tiếp đãi khách, ngài là Quận chúa Nam Xuyên cũng được! Là Nhiếp chính vương phi cũng được, chúng tôi sẽ không tiếp đãi! Mời ngài về cho!"
"Ngươi nói cái gì?" Lục Thừa Hoan tưởng mình nghe nhầm, liền trợn to mắt phượng.
"Láo toét" Tên thị vệ đứng bên cạnh quát lớn.
Tiểu nhị tuyệt không sợ hãi, haixx hắn cũng hành tẩu trên giang hồ nhiều nắm, cũng chưa từng sợ ai bao giờ, hắn ngẩng đầu lên, cứng rắng nói: " Đây là quy định của bổn lâu"
Hắn nói xong, bên tai liền truyền đến một âm thanh êm ái: " Đóng cửa lại là được"
Tiểu nhị sững sờ, theo bản năng quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Vân Tử Lạc đâu, lúc này rất lầy làm kinh ngạc.
Tiểu thư dùng thuật truyền âm!
Công phu này phải có nội lực thâm sâu mới có thể học được, trước giờ cũng chưa từng thấy tiểu thư sử dụng, ngay cả trương Thúc cũng không biết tiểu thư biết công phu này.
Giọng Vân Tử Lạc trầm nhẹ, cực kỳ ôn nhu, tim tiểu nhị vô cớ đập nhanh hơn một nhịp, mặt cũng vô thức đỏ lên.
"Tránh ra"
Lục Thừa Hoan không đợi thị vệ nữa, liền tiến lên đẩy tiểu nhị ra.
"cạch" Tiểu nhi cũng phản ứng nhanh, liền vương tay đem hai cánh cửa lớn đóng chặt lại.
"Mở cửa!"
"Cộp! Cộp! Cộp" một tràng âm thanh không dứt, cùng với đó là tiếng gào thét nổi giận.
Vân Tử Lạc khẽ hít một ngụm khí, lần này đến Trấn Quốc Tự thật quá hữu dụng, nội lực của nàng liền tăng, sử dụng thuật truyền âm cũng không khó khăn gì, chỉ làm nội lực vẫn chưa mạnh, cho nên âm thanh truyền đi còn nhỏ.
"Phá cửa!"
Bên ngoài vang lên tiếng quát, một lúc sau, không biết là cái gì, một tiếng "ầm" vang lên, trong đại sảnh lập tức một mang khói trắng.
Trương thúc ở phía sau lập tức nhảy lên trước, mắt híp lại thành một đường, đùng đùng sát khí, nhìn về phía cửa chính.
Những tiểu nhị khác cũng từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ trong tích tắc, liền đứng ngay thành hai hàng thẳng sau lưng Trương thúc.
"Ai cho các ngươi đóng cửa" Sự tàn nhẫn của Lục Thừa Hoan như bị chọc đến, nàng ta vọt vào đại sảnh, hai tròng mắt đỏ sậm.
Ánh mắt Vân Tử lạc lạnh lùng, đứng sau màn che, nhìn chăm chăm vào nàng ta.
Không nghĩ rằng nàng ta đại nạn không chết, mới hơn nửa năm tĩnh dưỡng lại hiện tại lại được như vậy!
Chỉ là Vân Tử lạc nghĩ, hiện tại nội lục Lục Thừa Hoan chắc chắn không bằng nàng.
Thị vệ theo Lục Thừa Hoan cũng tràn vào đại sảnh.
"Các ngươi thật to gan! Một đám điêu dân, lại dám để quận chúa ở ngoài cửa"
Một tên thị vệ lên tiếng mắng chửi.
Lục Thừa Hoan đưa tay chỉ về phía tiểu nhị mặc áo lam vừa mới đóng cửa, ánh mắt đỏ như máu, gằn từng chữ: " Giết hắn cho ta"
Nói rồi, ánh mắt đầy vẻ uy hiếp quét qua toàn bộ người trong đại sảnh.
Nàng ta cứ nghĩ rằng, những người này nghe lời nói của nàng ta sẽ bị dọa đến biến sắc, không dám nhúc nhích.
Nhưng mà, nàng ta kinh hãi phát hiện ra, mặt bọn họ đều không biến sắc, câu "Giết hắn" mà nàng ta vừa nói cũng giống như gió thoảng bên tai mà thôi.
Nàng ta vừa tức giận vừa sợ, quay đầu lại quát lớn: " Các ngươi còn ngu ngốc đấy! Giết hắn cho ta
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười lạnh mỉa mai.
Lục Thừa Hoan, đây đích thị là cách hành sự của cô ta!
Vừa nghĩ đến, một giọng lanh lảnh vang lên: " Nhiếp chính vương tới!"
Đam tiểu nhị trong đại sảnh đều ngẩn ngơ!
Nhiếp chính vương? Nhiếp chính vương cũng tới Túy vân Lâu ư?"
Là người mật thám,cho dù không muốn dò hỏi, nhưng chuyện Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương bất hòa bọn họ ít nhiều cũng biết đến.
Lập tức, sắc mặt mọi người không khỏi có chút kỳ quái.
Vân Tử Lạc lại giống như bị đánh một đòn.
Nhiếp chính vương, là đến cùng Lục Thừa Hoan sao?
Cho dù nàng đã nói tự mình không được quan tâm, nhưng tim vẫn không khỏi đau đớn.
Nàng ổn định làm thân hình, mới miễn cưỡng đứng vững lại được, trong lòng lần này tới lần khác trấn an bản thân, sự căng thẳng mới từ từ giảm bớt lại.
Lục Thừa Hoan cực kỳ vui mừng chạy ra ngoài, " Hách Liên ca ca! Sao huynh đến chậm vậy!"
Nhiếp chính vương nhìn Túy vân Lâu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Đây là chỗ muội chọn?"
Chàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, dường như không dám tiếp nhận sự thật, hỏi lại lần nữa.