Chỉ thây Nhị trưởng lão cầm lấy một góc bức họa, tứ trưởng lão lập tức nhìn vào, kinh hãi nói: " Bức họa này có chữ sao? Từ trước đến giờ chưa thấy qua"
Nhị trưởng lão lắc đầu: " ta cũng chưa từng thấy qua"
Nói xong họ cúi đầu tìm các mạnh tranh vụn, chỉ một lúc sau, họ đúng là tìm được một dòng chữ từ những mảnh vụn,rời rạc nhưng vẫn ghép lại thành chữ.
Vân Tử Lạc bước đến, Nhị trưởng lão vội tránh ra một bên, nhường chỗ cho nàng nhìn.
Nàng cúi đầu, nhìn hàng chữ nhỏ được xếp trước măt, chữ tuy nhỏ nhưng đàu bút viết lại hết sức có khí lực, nàng nhẹ nhàng đọc: " Quý xấu năm khuê nguyệt, nhớ nàng không ngủ được, cuộc đồi này không được cùng nàng,là hối tiếc lớn nhất của ta! Ta hối hận rất hối hận.... Trì."
"Trị" Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày,
Đại trưởng lão đứng sau lưng nàng, thấp giọng nói: " Tiểu các chủ, đây là quốc vương của Nam Xuyên, Hách Liên Trì"
"Hách Liên Trì?" Lòng Vân Tử Lạc như bị nện một búa, " Hắn là Hách Liên Ý...."
"Là phụ thân của Nhiếp chính vương" Sắc mặt Đại trưởng lão tối lại nói.
Đại trưởng lão cũng không biết trên bức tranh này lại có những dòng như vậy, chẳng trách Nhiếp chính vương lại tức giận như thế.
Nhìn những dòng thâm tình của phụ thân mình viết cho một nữ nhân khác, ai có thể chịu đựng được?
"Phụ thân ý, cùng với mẫu thân ta, năm xưa có chuyện gì?"
Vân Tử Lạc khó khăn hỏi.
Nàng không nghĩ rằng, Nhiếp chính vương vì chuyện năm xưa mà căm hận mẹ mình, nàng còn tưởng rằng, là vì thù hận của hoàng thất Nam Xuyên và Lưu Ly các mười sáu năm về trước.
Đại trưởng lão nhíu mày, tứ trưởng lão đã cướp lời nói: " Tiểu các chủ. Làm gì cso chuyện năm xưa. Đều là do tên Hách Liên Trì kia tự mình đa tình! Năm đó, trong lòng các chủ sớm đã có người khác,là...."
"Tứ trưởng lão" Đại trưởng lão ngắt lời hắn, nhìn hắn ánh mắt cảnh cáo.
Tứ trưởng lão lập tức hiểu ý, đem những lời định nói ra nuốt xuống.
Giờ này, tâm trạng Vân Tử Lạc rất hốt hoảng, nào có chú ý đến điều đó.
Đại trưởng lão tiếp lời: " Lúc Trị vương gia gặp được các chủ thì đã thành hôn, Thanh Thanh các chủ quả quyết không cho Trị vương hủy hôn. Là Trị vương đối với các chủ tình sâu như biển, lúc ở Nam Xuyên cũng luôn để tâm tới các chủ"
Nhị trưởng lão " Ừm" một tiếng như khẳng định điều đó, " Về sau Thanh Thanh các chủ đến thành Đông, Trị vương gia cũng đuổi theo đến đây, về sau mới trở lại, nhưng không lâu sau đó có tin Thanh Thanh các chủ lại đến Đảo Lê Hoa, nhưng mãi sau vẫn không trở về Lưu Ly các, về sau cũng không nghe được tin tức gì của Các chủ"
"Chúng thuộc hạ đã phái nhiều người đi tìm tung tích, Trị vương cũng tự mình xuất ngoại tìm kiến các chủ, đã mười mấy năm nay, vẫn không trở về, không biết là sống hay chết"
Đại trưởng lão nhìn hàng chữ kia thở dài: " Trị vương gia võ nghệ cao cường, thông mình tuyệt đỉnh, ắt nhiên se không gặp nguy hiểm. Có lẽ,sáu năm trước ông ấy trở lại Nam Xuyên, chắc có vào mật thất mới lưu lại những chữ này"
Vân Tử Lạc im lặng, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.
Mẹ nàng không phải là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, thật là tốt.
Chỉ là, điều này đối với Nhiếp chính vương mà nói, cũng không thể thay đổi được gì.
Dù sao, gia đình chàng tan vỡ,cũng vì nữ nhân tên Lâm Thanh Thanh.
Vừa rồi nàng thật không nên để chàng nhìn thấy bức họa này, Vân Tử Lạc ảo não, trong lòng chợt nhớ đến an nguy của chàng, nói: " Chúng ta ra ngoài đã"
"Dạ" Đại trưởng lão dè dặt cởi áo bào, đem gói những mảnh vụn của cuộn tranh lại.
Bốn người họ cùng nhau rời khỏi mật thât, may mà bên ngoài còn có Quỷ Mị, đám người Lưu Ly các cũng không dám làm gì họ.
Đi ra tổng điện của Lưu Ly các, Vân Tử Lạc cáo từ ba vị trưởng lão, còn nói rằng có việc gì sẽ liên lạc sau, sau đó chạy tới hoàng cung Nam xuyên.
Ngựa chạy suốt nửa canh giờ, đã đến cửa chính cửa hoàng cung Nam Xuyên, gặp thị vệ nàng hỏi thẳng: " Hách Liên Ý có ở trong cung không?"
Những thị vệ này không biết thiếu nữ xinh đẹp này là ai, lại nghe giọng nàng hơi quen quen, mà nàng còn trực tiếp gọi tên vương gia, ai cũng sợ ngây người,
"Vân nhị tiểu thư?"
"Đây..."
"Là..."
Mấy tên thị vệ há hốc mồm, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, Vân nhị tiểu thư không phải là nghe đồn xấu xí mới mang mạng che mặt sao? Nàng làm sao lại xinh đẹp đến vậy?
"Ta muốn gặp Hách Liên Ý" Vân Tử Lạc lặp lại.
"Được" Bọn họ không chút nghĩ ngợi, liền nhanh chóng đáp ứng.
Dù sao, hiện tại có kẻ nào ở hoàng cung Nam Xuyên dám đắc tội với nàng?
Nhiều chuyện như vậy, bọn họ nếu còn không biết nàng là bảo bối trong lòng thế tử, thế chả phải bọn họ quá ngu ngốc sao.
Bọn họ lập tức bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, cũng không báo với Nhiếp chính vương một tiếng, mà trực tiếp cho Vân Tử Lạc vào trong.
Lúc đi qua vườn hoa, Vân Tử Lạc dùng bước, xa xa có thể thấy hình bóng cao lớn đứng lặng im bên cạnh bồn hóa, bóng lưng cực kỳ cô đơn...
Nàng đau lòng không thôi, liền bước nhẹ về phía đso, khi đứng cách chàng khoảng năm bước chân thì dừng lại, gọi
"Ý..."
Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, giọng cực kỳ cực kỳ nhỏ, dường như sợ làm kinh động đến chàng.
Lưng Nhiếp chính vươn đột nhiên cứng đờ, chàng hơi ngẩng đầu lên, chần chừ một lúc rồi mới quay đầu lại.
Khoảng khắc nhìn thấy Vân Tử Lạc, đôi mắt phượng vốn đang tĩnh mịch đáng sợ kia lạp tức sáng lên, ánh mắt sâu thẳm ấy dường nhưu có một lớp màng trong suốt ngăn cách làm cho Vân Tử Lạc không nhìn ra chàng đang nghĩ gì.
"Ai cho nàng vào đây?"
Nhiếp chính vương lạnh lùng nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, lời nói lạnh lùng bật ra nơi đầu môi.
Vân Tử Lạc giật mình, không trả lời chàng.
Nhiếp chính vương giọng tức giận: " Quỷ Mị, là ai cho nàng vào đây?"
Thoát một cái, một bóng đen từ ngọn cây bay xuống, vội quỳ xuống đất, giọng Quỷ Mị đầy lo lắng: " Vương gia..."
"Bản vương đã nói, bất luận là ai cũng không được cho vào" Giọng Nhiếp chính vương lạnh băng cắt lời hắn, " Thị vệ vào to gan, ai cũng dẫn dụ được, rốt cuộc là muốn gì?"
Lòng Vân Tử Lạc chùng xuống, một cảm giác lạnh băng tràn vào trong tim nàng.
Ai cũng dẫn dụ được....Nàng im lặng không lên tiếng, đôi mắt hạnh vẫn nhìn về người đàn ông, lại không có mạng che mặt che đi gương mặt xinh đẹp xuất trần của nàng, nàng cứ như vậy, bình tĩnh nhìn chàng..
"Vương gia, thuộc hạ sẽ xử lý ngay!" Giọng điệu quỷ Mị bình tĩnh, nhưng mà trong ánh mắt lại có tia bất đắc dĩ cùng không tình nguyện.
"Khoan đã" Vân Tử Lạc đột nhiên lên tiêng, " Là ta tự mình xông vào đây, không liên quan gì đến bọn họ, Quỷ Mị, ngươi lui xuống trước đi"
Quỷ Mị ước còn không được, nghe vậy, quay người, thoát chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương hơi mở, định gọi hắn nhưng không kịp,
"Ý, ta biết chàng có thành kiến với mẫu thân ta, nhưng mà, bà ấy không cố ý phá hoại nhà chàng, xinh đẹp cũng không phải là lỗi của bà ấy"
Vân Tử Lạc nhẹ giọng giải thích.
"Đủ rồi, nàng không cần ở trước mặt ta nhắc đến bà ta"
Nhiếp chính vương tức giận xoay người, không nhìn nàng nữa" " Cho dù nàng giải thích, nói nhiều lời tốt đẹp về bà ta, cũng không thay đổi được thành kiến của ta về bà ta! Từ nhỏ ta đã nhận thức như vậy rồi!"
Vân Tử Lạc than nhẹ, đưa tay từ sau lưng cấm lấy ống tay áo của chàng: " Ts, ta không muốn tới đây để thay đổi thành kiến của chàng, nhưng mà, chàng cũng không thể đem lửa giận đổ lên đầu ta, ta không làm gì sai cả"
Nhiếp chính vương quay đầu nhìn nàng, nhìn thẳng vào gương mặt nàng, vẻ mặt phức tạp,một hồi lâu mới nói ra: " Nhưng nàng là con gái bà ta! Gương mặt của nàng giống hệt của bà ta"
Nói rồi, chàng quay người sải bước rời đi.
"Ý...' Vân Tử Lạc đuổi theo chàng. Nhưng Nhiếp chính vương dường như không quan tâm, cố tình gia tăng tốc độ.
Vân Tử Lạc chỉ đành chạy nhanh theo sau chàng.
Lúc qua hoa viên đến hậu cung của cung Hoàng Hậu, lúc Nhiếp chính vương xuống cầu thì nàng vừa mới bước lên cầu, từ xa liền có một đoàn người đang tới.
Đi đầu là nữ nhân ung dung hoa quý, trong bộ váy hồng lộng lẫy, tóc được búi lên cao, được cung nữ dìu tay chầm chậm bước đi.
Bà ta ngẩng đầu, lại thấy Vân Tử Lạc đang đứng ở đầu bên kia cầu.
Y phục trắng tinh, không nhiễm bụi trần, tóc đen rũ xuống khẽ bay trong gió, giống như tiên nữ, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng mím chặt, hình bóng hư ảo dường như một con gió cũng có thể thổi nàng bay đi.
"A..." Cảnh Hoa vương phi đôtị nhiên hét lớn, gương mặt tràn đầy căm hận và hoảng sợ: " Lâm Thanh Thanh"
Ký ức trong đầu bà ta trùng khớp với hình ảnh hiện tại,
Khí đó, Lâm Thanh Thanh là Các chủ của Lưu Ly các, đến hoàng cung Nam Xuyên thiết kiến, bà ta vẫn còn nhớ rõ. Chạng vạng mười năm trước, Lâm Thanh Thanh cũng đứng ở đầu câu bên kia ngắm cảnh.
Mà phu quân bà ta yêu sâu sắc, lại lặng lẽ đứng ở cuối chân cầu nhìn trộm Lâm Thanh Thanh, ánh mắt nóng bỏng nhu tình, ánh mắt đó như đâm vào tim bà ta, đau đớn vô cùng,
Mà giờ phút này, trước mặt là Nhiếp chính vương, trong đầu Cảnh Hoa vương phi đã xoay mòng mòng...
Cảnh này, giống hệt như mười năm trước,,,
Cảnh Hoa vương phi kích động không màng đến tôn nghiêm, gào thét: " Lâm Thanh Thanh, tiện nhân này. Hách Liên Trì, ngươi là tên súc sinh..."
Bà ta kêu gào khóc thét, nhào về phía trước, hung hăng đầy Nhiếp chính vương ra, nhổ nước bọt về phía mặt nàng, rồi rút cây trâm trên đầu chạy về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lach chau mày, lách người tránh Cảnh Hoa vương phi.
Nữ nhân này giở mặt như lật sách, mấy lần gặp bà ta mặc dù ấn tượng không tốt nhưng vẫn là hình tượng Cảnh Hao vương phi ôn hòa... Nhưng giờ đây.
Lỗi không phải ở mẹ nàng, mà là nam nhân tên Hách Liên Trì kia.
Người đàn ông chết tiệt có vợ con rồi còn dám thay lòng đổi dạ.
Cảnh Hoa vương phi bị hụt tức giận vô cùng, mà ta lại xoay người, đâm cây trâm về phía Vân Tử Lạc, trong miệng chửi bới những từ khó nghe.
Bỗng một thân ảnh đen tuyền bay lên càu, Nhiếp chính vương giữ lấy cổ tay của Cảnh hoa vương phi, trầm giọng quát lên: " Mẫu phi!"
Cảnh hoa vương phi nhìn chàng, rút tay ra khỏi tay chàng,rồi liều mạng đánh vào lồng ngực chàng, khóc rống lên: " Hách Liên Trì, ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi là tên khốn kiếp! Ta gả cho ngươi chưa được bao lâu, ngươi đã thay lòng đổi dạ bị con hồ ly tinh này câu dẫn, ngươi còn không để ý đến hôn sự của chúng ta..."
Nghe bà ta vừa khóc lóc vừa kể lể, đầu mày Nhiếp chính vương thoáng vẻ tức giận.
Cảnh Hoa vương phi vẫn không ngừng khóc lóc: " Hách Liên Trì, ngươi nói đi, ta nợ gì ngươi? Ngươi vì sao vì con hồ ly tinh mà bỏ đi, không hề có tin tức gì? Vì sa, ngay cả con trai cũng không cần? VÌ sao ngay cả thần dân Nam Xuyên cũng không màng? Vì sao? Ngươi nói đi!"
Bà ta vừa nói vừa dùng tay cào vào cổ Nhiếp chính vương, móng tay sắc nhọn làm cổ chàng hiện lên vài vết máu.
Vân Tử Lạc thực không thể nhìn được nữa, vừa định bước chân đến, thì Nhiếp chính vương bỗng nhiêng nghiêng đầu nhìn nàng.
Đôi mắt phượng của chàng như nổi giông bão, hai tròng mắt đỏ au như mãnh thú nổi giận! Chàng gắt gao nhìn thẳng vào Vân Tử Lạc, một chữ kia cũng không thể kiềm chế được nữa, rống giận: " Cút! Cút cho ta"
Bước chân Vân Tử Lạc giữ trong không trung, thân thể lảo đảo lùi về phía sau hai bước, không thể tin nổi nhìn chàng.
"Ý..."
"Đừng gọi tên ta, Cút, cút cho ta! Nghe rõ không?"
Nhiếp chính vương thô bạo cắt ngang lời nàng, tay nắm thành đấm, cứ căng rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi nắm chặt, lửa giận không thể nào che giấu nổi, chàng dường như phát điên.
"Được, ta đi"
Vân Tử Lạc cụp mắt, nhìn sâu vào mắt chàng một cái.
Nàng vốn nghĩ, chờ chàng hết giận rồi đến nói chuyện sau. Nhưng bộ dạng chàng hôm này như vậy, cũng không thể tiếp tục được nữa.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc đi xa, Cảnh Hoa vương phi sốt ruột kêu lên: " Lâm Thanh Thanh, đồ hồ ly tinh, ngươi đứng lại đó! Ngươi chết cho ta..."
Bà ta gào thét xông về phia đso, giông như con thú nổi điên, gào thét điên cuồng.
Vân Tử Lạc đã đi xa, không nghe được những lời bà ta nói.
Cổng chính Hoàng cung Nam Xuyên, Quỷ Mị vẻ mặt âu sầu đứng đó, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc vội vàng tiến về phía nàng.
"Nhị tiểu thư, vương gia thế nào rồi?"
Đương nhiên, hắn cũng không biết vừa rồi trên cầu xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ thấy, Nhiếp chính vương không sủng ái Vân Tử Lạc như thường ngày, nhưng mà hắn vẫn nghĩ,cho dù là chuyện gì thì Nhiếp chính vương sẽ nghe lời Vân Tử Lạc.
Sắc mặt Vân Tử Lạc lập tức đen lại, miễn cưỡng cười một tiếng, nói: " Ta cũng không nói được chàng, ta sẽ lưu lại Nam Xuyên vài ngày nữa, nếu có chuyện gì đến quán trọ tìm ta"
"Được" Quỷ Mị gật đầu, trong lòng không khỏi âu sầu.
"Quỷ Mị, ta đáng tin sao?" Đôi mắt phượng xinh đẹp của Vân Tử LẠc nhìn về phía Quỷ Mị.
Quỷ Mị nhớ đến chuyện ngày đó cùng nàng động thủ, không khỏi có chút lúng túng, vội vàng vỗ ngực nói: " Nhị tiểu thư, nếu cô muốn thuộc hạ nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng, thuộc hạ nhất định không từ! Trong lòng thuộc hạ, cô chính là chủ mẫu tương lai..."
"Được rồi" vân Tử Lạc cắt lời hắn: " Chuyện ta muốn ngươi làm rất đơn giản, chăm sóc tốt Linh Linh"
Nàng không muốn vì chuyện của mình, mà Hách Liên Ý giận cá chém thớt ảnh hưởng đến Linh Linh.
Quỷ Mị không khỏi chua xót, cảm động nói: " Việc này cô không cần nói ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Linh Linh"
"Vậy ta an tâm rồi" Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng, rồi quay người rời đi.
Nàng có liên quan đến Lưu Ly các, hiện giờ lại không mang mạng che mặt, đoạn đường từ Nam Xuyên đến thành đông làm không biết bao người chấn kinh, thỉnh thoảng có người gọi thất thanh: " Thanh Thanh các chủ" Vân Tử Lạc cũng chỉ mỉm cười,rời đi.
Điều nàng muốn chính là vậy, đồng thời nàng cũng cho Đại trưởng lão phái thủ hạ đi khắp nơi tung tin: Hầu Hạ quận chúa không phải là con ruột của Lâm Thanh Thanh, con gái ruột của Lâm Thanh Thanh đã trở về.
Điều này nhất định sẽ tạo ra dư chấn rât lớn.
Vân Tử Lạc muốn cho tất cả mọi người đều biết, Các chủ Lưu Ly các Lâm Thanh Thanh là mẹ nàng.
Như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để Lưu Ly các rơi vào tay bọn phản đồ.
Khỏi phải nói, toàn thành đều náo loạn vì tin này.
Nàng vẫn ở quán trọ thành đông, chỉ ngồi trong phòng, phái người ra đường tìm hiểu tình hình.
Một ngày, vẫn không có tin tức gì của Hách Liên Ý, hai ngày vẫn không có, ba ngày vẫn không tin tức gì. Tâm Vân Tử Lạc nguội lanh, chàng đã quyết định, muốn cắt đứt quan hệ với bản thân mình? Hay như chàng nói, muốn mình biến mất, thật là chàng không muốn nhìn thấy mình sao?
Không, nàng không tin, nàng không thể tin được, tình cảm của họ, sao nói cắt đứt là cắt đứt được.
Cho dù lúc nàng biết nàng giấu giếm quan hệ của chàng Vân Khinh Bình, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc bọn họ sẽ chấm dứt.
Lòng nàng đau đớn, nàng mờ mịt không biết, liệu nàng có thích ứng được với cuộc sống không có chàng hay không?
Đến ngày thứ năm, Đông Sơn
Đêm lạnh như nước, Vân Tử Lạc vừa mới nằm xuống giường, thì vang lên tiếng bước chân gấp gáp lên cầu thang.
Tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà, vân Tử Lạc xoay người ngội dậy, mang giày đi xuống giường.
Tiếng bước chân vội vã dừng trước của phòng nàng. Cửa phòng " Két" một tiếng, rồi mở ra,gương mặt nhỏ nhắn không tỳ vết thò ra khỏi cửa.
Ánh trắng chiếu xuống gương mặt của nàng, thánh khiết mà đoan trang.
"Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?" Vân Tử Lạc nhìn thấy Tứ trưởng lão nhẹ giọng hỏi.
"Không xong rồi" Tứ trưởng lão thở hổn hển, ánh mắt đầy lo lắng: " Đêm nay, Nhiếp chính vương đánh lén bản doanh của Nhị trưởng lão, Nhị trưởng lão bị trọng thương, đã được Đại trưởng lão cứu ra khỏi thành, Nhiếp chính vương và phản đồ Lưu Ly các đang truy sát họ"
Vân Tử Lạc chấn động đến ngây người.
Đây là chuyện gì?
"Tiếu các chủ, chúng ta nhanh đến ngoại thành đi, chuẩn bị phản công! Không thể ở đây được nưa" Tứ trưởng lão vội vàng nói.
"Đi" Vân Tử Lạc xoay người lấy áo choàng rồi lách mình xuống cầu thang.
Trên đường đi, nàng có tra hỏi được, thì ra mấy ngày nay Lưu Ly các rất hỗn loạn, đêm nay dựng lên khẩu hiệu: " Diệt phản đồ, trừ dị dã" đánh bọn họ.
Chàng muốn làm gì, muốn đuổi cùng giết tận Nhất đường, nhị đường và Tứ đường sao?
Vân Tử Lạc cùng Tứ trưởng lão phóng ngựa như điên, đến một con hẽm nhỏ trong thành lại không hẹn mà gặp Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão.
"Tứ trưởng lão, ông muốn chạy trốn sao?" Ngũ trưởng lão mở miệng.
Vân Tử Lạc nhìn thấy họ, ánh mắt trầm xuống: " Bọn chó cản đường thật phiền phức!"
Ngũ trưởng lão nhìn thấy nàng, cũng không vui nói: " Nha đầu! Ngươi cho rằng ngươi là ai! Còn tưởng là người được vương gia cưng chiều sao, lần này, là vương gia hạ lệnh muốn truy sát các ngươi"
Vân Tử Lạc tức giận: " Bớt nói nhảm đi! Để mạng lại đây!"
Nói rồi, nàng đạp chân vào hông ngựa, thân thể nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, con ngựa vẫn vững chãi chạy về phía trước, Vân Tử Lạc đã nhanh chóng rút Tuyết sát ra, quả cầu sắt hướng về phía Ngũ trưởng lão công kích, Ngũ trưởng lão lách người sang một bên tránh né
Nhưng mà kim quan chợt lóe lên, bắt người trước hết phải bắt được ngựa, Vân Tử LẠc đâm mạnh một đao vào chân trước của ngựa Ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão liền lăn từ trên lưng ngựa xuống đất, Vân Tử Lạc ngưng mắt hạnh nhìn hắn, quát một tiếng, con ngựa của nàng nghênh ngang hí dài.
Đôi mắt hạnh sắc bén, Vân Tử Lạc nhìn xuống Ngũ trưởng lão, ánh mắt dần đỏ lên, sát ý dần dần cuồn cuộn.
Nàng đem Tuyết sát trên tay phóng đến, hai tay cuốn chặt, xuất chiêu tuyệt đẹp, mười kim đao đồng loạt bay ra, bốn phương tám hướng vây quay Ngũ trưởng lão, làm cho hắn như đóng đinh tại chỗ.
Ngũ trưởng lão bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích nửa bước.
Hắn cũng biết, dù thế nào cũng không thể chạy thoát được.
Nhưng mà, khoảng khắc hắn nghĩ đến cái chết, thì từ bóng đêm vang lên một loạt âm thanh: " Đăng đăng đăng..." Những thứ sáng chói kia trong nháy mắt đều rơi xuống đât, chỉ cách chỗ hắn đứng chừng nửa bước chân.
Chỉ cần sai lệch một chút, đêm nay Ngũ trưởng lão đã chết...
Gặp đại họa không chết, Ngũ trưởng lão liền nhìn về phía bóng đêm, hô lớn:" Đa tạ vương gia"
Vân Tử Lạc giận dữ nhìn lại, Nhiếp chính vương một thân áo bào đên, đang đừng trên hắc phong, chạy tới.
"Hì...." Chàng ghìm chặt ngựa, vóc dáng cao lớn trong gió, ánh mắt lạnh băng híp thành một đường thẳng, ánh mắt không chút tình cảm nhìn về phía Vân Tử Lạc.
"rầm tầm" Vân Tử Lạc dường như nghe được tiếng lòng mình đổ vỡ.