Lạc Nhau Một Đời

Chương 93: Dùng mạng trả thù




Lờ mờ tỉnh lại trong công xưởng bỏ hoang đầy mùi ẩm mốc, cô bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát, mắt bị che lại một mảng tối mịt, lắng tai nghe những âm thanh phát ra, tiếng bước chân trên mặt đất có thể cho Thiên Ý đoán được ở đây có khá đông người, ít nhất cũng phải 30 tên.

Bên tai một giọng đàn ông thều thào

" Tỉnh rồi à? "

Thiên Ý nhếch môi thái độ chế nhạo

" Ông là Đầu Hổ hay Đinh Lực? Đã làm chuyện đê hèn sợ gì bị người ta thấy mặt "

Bịt mắt bị kéo ra, một khuôn mặt già sụ, quả đầu trọc lóc xuất hiện trước mặt Thiên Ý, cô đoán tên này là Đinh Lực bởi nhìn chung quanh ông ta có dáng vẻ giống với con sói đầu đàn nhất

" Thông minh như vậy chẳng trách lại lọt vào mắt của thằng nhãi đó. Một con đàn bà chỉ bắt mày thôi hại tao mất một mớ đàn em thật đáng chết "

Nói rồi hắn tát mạnh vào một bên má Thiên Ý, máu trên khóe môi lập tức bắn ra, gương mặt sưng húp in hằn cả bàn tay to lớn

Cả đám đàn em của hắn chứng kiến đều cười vô cùng sảng khoái, bao nhiêu phẫn nộ đối với Lưu Ngọc Lễ cứ thế trút hết lên đầu cô

Thiên Ý không tỏ ra bất bình ngược lại còn rất bình tĩnh

[ Phải rồi đánh mạnh lên, có thế trận đấu này mới diễn ra kịch liệt hơn một chút ]

Đinh Lực vỗ vỗ lên gương mặt cô

" Có khí phách, mày với thằng nhãi đó rất giống nhau, cứng đầu kiêu ngạo. "

Nhìn xuống phía sau bàn tay đang đeo chiếc nhẫn bạc óng ánh rất chướng mắt Đinh Lực còn không dám tin vào vị thế người này ở Đại Ưng nay đã mở rộng tầm mắt

" Hạt Tử nhiều lần nhẫn nhịn Lưu Ngọc Lễ lại được nước lấn tới, nay tất cả mối làm ăn đều bị chặn đứng mày bảo tao phải làm sao? "

Thiên Ý hít thở một hơi thật sâu, khóe miệng đau rát bình tĩnh nói chuyện với chúng

" Các người muốn gì? "

" Hàng "

" Không có "

" Nói láo "

Đầu Hổ yên lặng một bên bỗng lên tiếng, hắn bước đến một cước đã ngã Thiên Ý ra đất, công xưởng cũ kĩ có nhiều thanh sắt rỉ sét nằm rải rác vô tình đâm vào bả vai cô đầy đau đớn.

Đinh Lực khuyên ngăn đầy hời hợt



" Mày nhẹ tay một chút, để nó chết rồi thì chúng ta mất trắng "

Dựng lại chiếc ghế để cô ngồi yên vị, máu chảy thấm ướt bả vai cô nhưng cũng chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại

" Mày lệnh cho cấp dưới bảo chúng nó chở hết số hàng của Đại Ưng mang đến bờ biển phía Tây, người của Hạt Tử sẽ nhận lấy, xong giao dịch ông sẽ cho mày một con đường sống "

" Lỡ như ông nuốt lời thì sao? "

" Mày không có tư cách bàn điều kiện với tao "

Đinh Lực giơ tay ra, Đầu Hổ mang điện thoại của cô đặt lên tay hắn rồi tiến đến cởi trói cho Thiên Ý

Đinh Lực đưa điện thoại đến trước mặt cô, hắn nhướng mày

" Gọi điện, điều động thuộc hạ đi. Không có nhiều thời gian cho mày đâu "

Cô run run cánh tay rỉ máu nhận lấy

" Mau gọi cho Lâm Vũ "

" Lâm Vũ đang ở nước ngoài rồi, tôi sẽ điều động người khác "

Đầu Hổ túm tóc cô giật ngược ra sau cảnh cáo

" Đừng hòng giở trò, bằng không mày chỉ hại đám thuộc hạ đi tìm đường chết thôi "

Cô cầm điện thoại vào mục danh bạ bấm nút gọi điện cho Gia Hạo, chỉ trong tích tắc lập tức có người nghe máy

[ Đội trưởng cô sao rồi? Vẫn ổn chứ ]

Cô đè vết thương đang chảy máu lại

" Tôi vẫn ổn, cậu ăn gì chưa? "

[ Ăn rồi, hôm nay có rất nhiều món ]

" Đã nói mấy người các cậu không được ăn uống vô độ mà "

Đinh Lực lấy ra con dao bấm dí vào cổ Thiên Ý

" Nói chuyện chính đi "

Cô liếc hắn rồi lại tập trung nói chuyện với Gia Hạo

" Cậu xem nếu như chuyển hết toàn bộ hàng hiện tại của Đại Ưng đến bờ biển phía Tây thì phải mất bao lâu? "



[ Nhanh nhất là 4 tiếng ]

Đầu Hổ không hài lòng

" Bọn mày chỉ có 2 tiếng để thực hiện điều đó, 2 tiếng nữa tàu sẽ bắt đầu chạy, bọn tao không chờ lâu như vậy được. "

Cô nói vào điện thoại

" Cậu nghe rồi đó, nhanh nhất là 2 tiếng phải đem hàng đến. Chỉ cần giao hàng bọn họ sẽ không làm gì tôi, cậu với Khắc Huy cứ ở tổ chức đợi tôi về là được. "

Đinh Lực giật lấy điện thoại cô rồi tắt máy, hắn nở nụ cười đầy sự đắc ý

" Chờ hàng giao tới rồi thì tao sẽ tiễn mày lên đường, ông đây đã trải sẵn đường chuẩn bị ôm hàng trốn qua nước ngoài rồi. Mà cũng lạ thật, sao tới giờ này Lưu Ngọc Lễ một cuộc gọi cũng không gọi đến nhỉ? À, quên mất hắn còn một cuộc giao dịch quan trọng ở nước ngoài mà, xem ra mày cũng không thể so bì được với lợi ích của Đại Ưng. "

" Mày còn hai tiếng đếm ngược, từ từ tận hưởng đi "



Gia Hạo và Khắc Huy vừa nhận được lệnh dẫn đội đến công xưởng kia mai phục giờ Thiên Ý lại gọi đến cảnh báo nhắc nhở

" Đội trưởng nói sao? "

" Cô ấy dùng mật hiệu bảo chúng ta không được manh động, đường vào công xưởng chắc chắn có bẫy, có thể là bom mìn gì đó không thể tùy tiện tiến vào. Chúng ta phải tìm người dò bom trước. "

Khắc Huy tức tối đấm mạnh vào cánh cửa

" Lũ chó đói này đúng là chuyện gì cũng dám làm "

" Cô ấy còn dặn chúng ta không được tới nơi chuyển hàng. Phía ông chủ thế nào? "

" Tôi gọi điện cho ông chủ, anh ấy bảo chúng ta cứ làm theo những gì Thiên Ý nói, đã cho người chuyển hàng đi rồi. Nếu tranh thủ 2 tiếng vẫn sẽ kịp để anh ấy về đây. "



Ngồi trên trực thăng bay về nước, anh lắng tai nghe từng động tĩnh thông qua thiết bị nghe lén siêu nhỏ kia trên người cô, mắt lại liên tục nhìn đồng hồ.

" Nhanh hơn nữa nhất định phải đến đó kịp lúc "

Cuối cùng thì Lưu Ngọc Lễ cũng biết kế hoạch hôm đó cô nói đến là gì rồi, cô muốn đem hàng lẫn người của Đại Ưng vào vụ đặt cược này, còn chắc chắn rằng anh sẽ đến đó muốn để cảnh sát tóm trọn bọn họ.

Anh muốn cười, cô thông minh như vậy nhưng lại dùng sự thông minh đó lên người anh, lòng lại mang chút chua xót, anh tưởng tình yêu đủ lớn có thể khiến người ta bỏ qua thù hận nhưng thì ra không phải vậy. Anh nên phải sớm nhận ra chứ, cô mang theo hận thù 10 năm đi đến ngày hôm nay sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Anh biết hết tất cả, chỉ cần không đến đó không giao hàng cho Hạt Tử thì sẽ không gặp bất trắc gì hết nhưng…anh không làm được. Dù biết đó là cái bẫy thì anh vẫn cam tâm bước vào, người đó dùng cả mạng để trả thù anh bởi vì biết anh đã sớm không thể dứt ra được, không thể bỏ rơi người kia mặc cô bị chà đạp, anh không làm được.