Lạc Nhau Một Đời

Chương 58: Đặc quyền




Quẳng chiếc máy tính bảng sang một bên, Lưu Ngọc Lễ kéo Thiên Ý xuống giường để cô ngồi vào lòng mình

" Có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không? "

" Làm sao cơ? "

Vòng tay qua eo Thiên Ý, anh siết chặt hơn, kề môi lại gần cô rồi thỏ thẻ

" Anh đang làm việc, call video với Lâm Vũ đó "

Dương Thiên Ý giật mình cô bịt miệng lại cố để cho bản thân không phải hét toáng lên, giọng cô bé xíu ngoái đầu ra sau nói với anh

" Em không biết "

Chọc tay lên đầu mũi Thiên Ý, anh phì cười

" Yên tâm đi, anh không để cho người khác có cơ hội nhìn thấy tình trạng của em hiện giờ đâu. Chỉ có anh mới được đặc quyền đó. "

Bấy giờ Thiên Ý mới nhớ lại chiếc váy ngủ mỏng tan trên người mình, cô rợn hết lên

Đôi tay Lưu Ngọc Lễ từ từ vuốt ve sau gáy của Thiên Ý, anh luồn xuống eo tháo lấy sợi dây của chiếc áo choàng rồi ném xuống giường. Dương Thiên Ý bỗng trở nên căng thẳng, người cô cứng lại cứ như khúc gỗ. Anh vén mái tóc của cô sang một bên rồi chậm rãi đặt nụ hôn lên sau cổ, đôi môi âm ẩm cứ thể dịch chuyển dài xuống lưng đi qua hết tất cả phần vết sẹo lớn, râu Lưu Ngọc Lễ lún phún đâm vào da, cảm giác đó rất kì quặc như có tia điện chạy dọc qua cơ thể.

Đột nhiên giọng anh ứ nghẹn

" Cảm giác đó thế nào? "

" Dạ? "

Đôi mắt Lưu Ngọc Lễ nhìn vết sẹo lớn kia chằm chằm, đột nhiên anh nhớ lại ngày hôm đó lửa cháy rất lớn, Dương Thiên Ý bất tỉnh nằm dưới mặt đất tay cầm chặt bức tranh mà anh chỉ là thuận miệng nói thích.



" Bỏng do bom, cháy da cháy thịt…cảm giác thế nào? Chắc phải rất rất đau nhỉ? "

Cô gượng cười, đầu gật gật

" Ừm, thật sự rất đau. Phải ngủ sấp một thời gian dài, nhưng đã ổn rồi Trương Thành điều trị rất tốt, chỉ là vết bỏng quá lớn nên để lại sẹo mà thôi, không thành vấn đề. "

Nghe Thiên Ý nói về chuyện bản thân xém chút mất mạng giống như trò đùa vậy. Không thành vấn đề? Làm gì có cô gái nào muốn bản thân mình lưu lại những vết tích xấu xí đáng sợ trên cơ thể kia chứ?

Đôi mắt đảo xuống đôi chân thon dài nhưng cực kỳ khỏe khoắn của cô, chiếc váy ngắn làm lộ ra phần đùi…lại một vết thương lớn sâu hoắm khiến người ta nhìn vào liền chú ý. Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó Dương Thiên Ý tự ra tay với bản thân cũng tàn nhẫn không kém

Bàn tay to lớn đặt lên vết sẹo liền che hết cả phần đùi của Thiên Ý, vết thương đã lành nhưng anh vẫn rất hối hận ngày hôm ấy không giúp cô đậy chặt miệng vết thương ngăn máu chảy ra ngoài bây giờ hành động như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

" Đường kính con dao găm không lớn đến mức này ’

Quả thật vết sẹo đặc biệt dài và sâu hơn bình thường rất nhiều, Thiên Ý chậm rãi giải thích

" Theo luật thì không được chữa trị vết thương chỉ có thể tự mình sơ cứu, tay nghề em không tốt lại vận động nhiều nên vết thương có xu hướng hở ra. "

Đặt cằm lên vai Thiên Ý, khoảng cách giữa hai người rất rất gần nhau, bình thường Lưu Ngọc Lễ rất hay đao to búa lớn vậy mà bây giờ lại thể hiện ra rất rõ sự yếu đuối bất lực.

" Không phải ai cũng nghe theo luật lệ đâu, sao em khờ như vậy em tìm bác sĩ hỗ trợ anh cũng sẽ không nói gì mà. "

" Luật của Đại Ưng là do anh đặt ra, em đã nói là tuyệt đối trung thành thì sẽ không dùng thủ đoạn mà qua mặt anh đâu. "

Luồn tay qua eo, Lưu Ngọc Lễ xoay người Thiên Ý lại để cô ngồi trên đùi mình, hai người bọn họ bây giờ là đang mặt đối mặt trực tiếp với nhau.

" Anh cho em một đặc quyền, sau này không phải chịu bất kì sự ràng buộc nào từ luật lệ của tổ chức nữa. Em có thể ngang bướng, không nghe lời, tùy ý, chuyện gì cũng có thể. Ông chủ Đại Ưng chấp nhận sự quản thúc của em. "

Đôi mắt Thiên Ý bây giờ có thể nói là tràn ngập tình yêu, cô cảm nhận được rồi…sự chiều chuộng của anh

Vòng tay ra sau cổ Lưu Ngọc Lễ, Thiên Ý cong môi mỉm cười đầy ngọt ngào



" Tốt vậy sao? Nhưng mà…mấy chuyện như ngang bướng, tùy ý vốn không phải tính cách của em. Em chỉ nhận đặc quyền cuối cùng, A Lễ anh từ nay phải chịu sự quản thúc của em rồi. "

" Nằm mơ cũng muốn "

Nói rồi Lưu Ngọc Lễ lập tức tiến đến ghì chặt sau gáy cô mà hôn, không cần bạo lực nụ hôn tuy nhẹ nhàng nhưng kéo dài triền miên cũng khiến con người ta lâng lâng cảm xúc. Xóa bỏ rào cản Dương Thiên Ý không còn bị động nữa, cô hoàn toàn phối hợp nhịp nhàng với sự dẫn dắt của Lưu Ngọc Lễ, đôi tay của anh trở nên không yên phận mà dịch chuyển từ gáy xuống vai rồi đến ngực. Vào giây phút Lưu Ngọc Lễ muốn kéo sợi dây áo mỏng manh kia xuống thì hành động của anh lập tức dừng lại. Cảm xúc dâng trào đột ngột giáng đoạn

" Sức khỏe em không tốt, hôm nay tha cho em,…lần sau bù lại gấp đôi nhỉ? "

Thiên Y đúng là vừa sảy thai không bao lâu, anh đã nhớ lời y tá dặn dò rất kĩ, chuyện chăn gối phải kiêng cử trong giai đoạn này.

Nằm xuống chiếc giường êm ái, đèn ngủ trong phòng rất sáng, còn hơi chói mắt nhưng người nằm cạnh cô là Lưu Ngọc Lễ, Thiên Ý liền không thấy có vấn đề gì nữa.

Cơ thể nhỏ bé của Thiên Ý hoàn toàn rút vào trong vòng tay của anh, cả hai im lặng một lúc lâu Lưu Ngọc Lễ sau đó chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, anh nhỏ giọng

" Công chúa nhỏ, em thật sự chấp nhận yêu một tên đồ tể sao? "

Đôi mắt đang nhắm chặt của Thiên Ý mở ra, hóa ra cô vẫn chưa ngủ được. Đặt bàn tay lên lồng ngực Lưu Ngọc Lễ cảm nhận tiếng nhịp tim đập rất mạnh, rất dữ dội

" Anh nói sai rồi, chúng ta vốn dĩ là cùng một loại người. Sau này em sẽ là hậu phương vững chắc của anh. Còn việc này nữa, đừng gọi em là công chúa, buồn cười lắm, em đ 30 tuổi rồi. "

" Bao nhiêu tuổi quan trọng sao? "

" Già rồi, mấy đứa nhóc gặp em đều gọi là dì. Anh không nghe bác sĩ bảo phụ nữ nên có con trước 30 tuổi hay sao? Chính là vì sau 30 sức khỏe đã trở nên không tốt không phù hợp để mang thai…"

Nói đến đây cô liền dừng lại, cảm xúc của cả hai bắt đầu trùng xuống. Cô đã vô tình nhắc đến chuyện có con, Dương Thiên Ý 30 tuổi thì có thai rồi lại sảy thai, sức khỏe bị ảnh hưởng trầm trọng. Trương Thành nói có lẽ cả đời cô sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa. Lưu Ngọc Lễ cũng rõ điều này vậy nên anh càng căm hận bản thân mình hơn, anh đã hủy hoại mọi thứ của người mình yêu, tất cả mọi thứ…

" Không nói nữa, chúng ta ngủ đi. "

Thiên Ý xoay lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại ngủ, cô đã lỡ miệng nói ra chuyện mà cả hai vốn dĩ đều muốn né tránh. Lồng ngực Lưu Ngọc Lễ bị đè nặng, đến thở cũng trở nên khó khăn.