Lạc Nhau Một Đời

Chương 55: Không phản kháng




Lưu Ngọc Lễ gật gật đầu, anh thẫn thờ đứng dậy sau đó với tay nắm lấy con dao gọt trái cây đang đặt trên bàn. Thiên Ý ngẩn đầu lên nhìn anh, cô không biết con người này rốt cuộc lại muốn làm ra chuyện gì nữa, chẳng lẽ Thiên Ý vì quá nặng lời mà anh đã muốn giết cô rồi?

Đưa cán dao về phía Thiên Ý, anh cầm tay cô rồi đặt gọn con dao vào trong lòng bàn tay. Dùng ánh mắt sắc lẹm mà trừng trừng nhìn anh, Lưu Ngọc Lễ vẫn chưa nói gì

" Anh làm vậy là sao? "

Lưu Ngọc Lễ giơ hai cánh tay lên như đang trong tư thế sẵn sàng đón nhận, giọng anh thào thào

" Nếu như em hận anh...thì giết anh là được, anh không phản kháng "

Lưu Ngọc Lễ nói một cách cực kỳ nghiêm túc, nếu như những gì bản thân gây ra có thể bù đắp bằng mạng của anh thì cũng không có gì hối tiếc. Chỉ là anh cũng rất muốn biết Thiên Ý thật sự có thể xuống tay sao?

" Dao gọt trái cây thì không chết được "

" Vậy thì đâm nhiều nhát, đến khi nào em cảm thấy hả giận thì thôi "

Bàn tay cầm dao của Thiên Ý trở nên run rẩy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải làm tổn thương anh, tổn thương một người mà mình từng dùng cả mạng sống để bảo vệ hết lần này đến lần khác.

Mãi vẫn thấy Thiên Ý yên lặng không chịu hành động anh liền cúi người kéo lấy tay cô

" Lưu Ngọc Lễ anh làm gì vậy? "



Anh Dùng lực kéo mũi dao hướng về phía mình

" Nếu em chần chừ thì để anh làm, khéo lại bẩn tay em "

Dương Thiên Ý thật sự đã dùng hết lực để nương lại nhưng sức của Lưu Ngọc Lễ quá lớn, anh cầm chặt tay cô kéo mạnh một lực mũi dao liền đâm thẳng vào lồng ngực xuyên qua lớp áo trắng màu máu đỏ tươi lập tức ứa ra, Thiên Ý vứt con dao đã dính máu xuống sàn, cô đã không thể làm bộ làm tịch được nữa, không thể giả vờ căm hận người đó được nữa.

" Anh điên rồi sao? Hả? "

Hai hàng nước mắt nóng ấm chảy xuống gò má, cô đè tay lên vết thương cố ngăn dòng máu đang liên tục tuôn ra trên ngực anh. Đôi tay nhỏ bé lúng túng đến đáng thương. Lưu Ngọc Lễ ôm Thiên Ý vào lòng, anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nước mắt Lưu Ngọc Lễ cũng không thể kiềm được mà rơi xuống. Vào cái thời khắc ấy cô đã biết bản thân mình đã thua rồi, cô không thể nào chống đối lại con người này được, con tim hay lí trí đều là Lưu Ngọc Lễ chuyện này không thể nào thay đổi.

Vòng tay ra sau ôm lấy anh, nước mắt càng tuôn trào như thác đổ, hai người bọn họ vậy mà lại ôm lấy nhau mà khóc sau bao nhiêu hiểu lầm khiến bản thân tưởng chừng đã đánh mất đối phương mãi mãi, Dương Thiên Ý ôm chặt anh anh mỗi lúc một nức nở, giọng nói cô rung rung như nghẹn lại phát ra tiếng được tiếng không

" Đau lắm... đúng không? "

Anh đặt bàn tay phía sau gáy Thiên Ý liên tục vuốt ve, cảm xúc Lưu Ngọc Lễ cũng bùng nổ rồi chỉ là anh có thể giữ bình tĩnh tốt hơn cô một chút còn dịu dàng mà đáp

" So với những thứ em đã chịu, còn không bằng một phần nhỏ. Anh hy vọng sau này có thể thay em gánh vác mọi đau khổ, bệnh tật, tất cả những điều tồi tệ nhất trên đời này anh sẵn sàng nhận hết chỉ cầu em cả đời bình an đồng hành cùng nhau đến hết kiếp này "

Dương Thiên Ý ở trong vòng tay anh khóc nhiều đến nỗi cổ họng nghẹn ứ nói không nên lời, cô chỉ có thể liên tục gật đầu đáp trả lời nói của anh.



Lưu Ngọc Lễ không biết bản thân có tài đức gì đời này lại có một người như Thiên Ý ở cạnh bên, cũng không biết từ lúc nào bản thân nhận ra không thể sống thiếu cô.

Còn Dương Thiên Ý từ những ngày đầu cô đã sớm biết Lưu Ngọc Lễ là một tên xấu xa bị không biết bao nhiêu người phía sau chửi rủa, muốn đuổi giết anh. Càng tồi tệ hơn chính là việc anh ta lãnh cảm, không hiểu tình ái ấy vậy mà cô vẫn giống y hệt như biết bao người phụ nữ khác tình nguyện rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào của anh.

Có lẽ những người bên cạnh đều cảm thấy Thiên Ý thật ngu ngốc, đần độn, dù cô có bị đối xử tàn nhẫn bị tổn hại như thế nào đi nữa cô vẫn không bao giờ cảm thấy hận anh. Bởi vì nếu không có sự xuất hiện của con người ấy thì sẽ không tồn tại của Dương Thiên Ý trên đời này mà là Dương Hạnh Mỹ đã sớm chết quách vào 10 năm trước. Vào lúc cô ngã xuống cuối cùng nơi vực thẳm của cuộc đời thì duy chỉ có Lưu Ngọc Lễ một người xa lạ chấp nhận giơ tay cứu vớt cô, giúp cô trả thù. Nói Thiên Ý mất trí cũng được nhưng cô hy vọng sau này mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh anh, vẫn là một điểm tựa vững chắc là người mà anh có thể tin tưởng.

...

Hơn 1 tuần nghỉ ngơi chờ sức khỏe bình phục, Thiên Ý cuối cùng cũng được Trương Thành trả cho trở về, cả tuần qua Lưu Ngọc Lễ ngày đêm đều túc trực bên cạnh chăm sóc cô, anh một bước cũng không dám rời đi.

Ngày cô rời khỏi nhà an toàn cũng không thấy Trương Thành đến tiễn như mọi lần nữa, mấy y tá nói là anh ấy bận, Thiên Ý chỉ biết gửi lại lời cảm ơn rồi cùng Lưu Ngọc Lễ rời đi.

" Đưa giỏ thuốc cho anh "

" Nhưng nó không nặng mà "

Cầm lấy túi thuốc vừa được y tá đưa cho, anh vừa đi vừa choàng tay đặt ra phía sau lưng Thiên Ý, hành động che chở như được hoán đổi lại giữa hai con người.

" Đồ có nhẹ em cũng không cần cầm "

Mở cửa con xe Porsche, anh thận trọng chắn tay lên trần chờ cho Thiên Ý ổn định vị trí ở ghế phụ anh mới đánh lái rời khỏi nhà an toàn.