Ông trời tàn nhẫn với Thiên Ý thật đổ một cơn mưa khiến cho lòng cô lạnh càng thêm lạnh, đôi tay nhỏ run rẩy cầm vô lăng cứ chạy mãi không biết điểm đến. Đột nhiên cô nhớ tới Trương Thành từng nói địa chỉ nhà của anh ở gần Ruppie vậy là Thiên Ý như tìm được điểm tựa mà đạp ga tăng tốc.
Tại nhà riêng của Trương Thành, anh vừa từ phòng tắm trở ra, thời tiết vì trời mưa nên khá lạnh anh liền khoác vào người chiếc áo lông để giữ ấm. Tiếng chuông ding dong vào đêm hôm khiến Trương Thành giật mình
" Mình không có báo cho ai biết địa chỉ nhà mà "
Ngẫm lại một lúc anh mới nhớ ra người duy nhất anh nói cho biết địa chỉ nhà là Thiên Ý, trời lạnh như vậy không nên để cô đợi ở ngoài lâu, lúc nãy Thiên Ý còn vui vẻ học pha chế nói muốn tự tay pha cocktail cho Lưu Ngọc Lễ bây giờ lại chạy đến đây chắc chắn là có chuyện, Trương Thành tức tốc chạy ra mở cửa. Xót xa hơn là anh phải chứng kiến cảnh Dương Thiên Ý một thân ướt nhem gương mặt nhợt nhạt lạnh toát đứng run rẩy ngoài cổng.
" Thiên Ý, cô làm sao vậy ? Vào nhà đi, lạnh lắm "
Anh cởi chiếc áo lông trên người ra khoác cho Thiên Ý rồi dắt cô vào nhà, bật máy sưởi lên rồi còn chạy vội vào phòng ngủ mang ra một chiếc chăn vì sợ Thiên Ý không đủ ấm
" Quần áo cũng ướt hết rồi hay cô vào phòng thay đồ đi "
Cô ngồi yên một chỗ đầu hơi cúi xuống sợ để Trương Thành nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. Dương Thiên Ý hít hà một hơi, giọng nghẹn ngào
" Không cần đâu "
Bình thường có chuyện gì anh cũng chưa từng thấy Thiên Ý bất lực như vậy, cô bây giờ hoàn toàn không còn một chút sức sống nào cả.
Trương Thành sợ lúc này hỏi nhiều càng khiến cho Thiên Ý thêm phiền não, anh vào bếp nấu cho cô ly trà gừng rồi đi đến ngồi bên cạnh Thiên Ý, nếu như bây giờ cô chia sẻ anh sẵn sàng lắng nghe mọi tâm sự từ cô
" Mệt thật, tôi muốn...buông bỏ "
Lời nói phát ra từ miệng của Thiên Ý vô cùng yếu ớt không chút trọng lực
" Chuyện liên quan đến A Lễ sao ? Không phải khi chiều mọi thứ còn diễn ra tốt đẹp à ? "
Chắp hai bàn tay lại vuốt dọc theo sóng mũi, Thiên Ý cắn chặt môi đến suýt bật máu, cô liên tục lắc đầu
" Tôi không biết ông chủ bị làm sao nữa ? Tôi không hiểu nổi anh ấy, tôi thật sự không..."
Nói đên đây Thiên Ý liền không thể kiềm nén nữa mà bật khóc, mặt yếu đuối này của cô là lần đầu tiên được bộc lộ ra, kể cả lúc cận kề cái chết Trương Thành cũng chưa từng thấy cô rơi bất kì giọt nước mắt nào, tất cả ngoại lệ của Dương Thiên Ý đều là Lưu Ngọc Lễ.
Anh sợ càng hỏi thêm càng khiến cô mất bình tĩnh, Trương Thành choàng tay ôm cô, Thiên Ý như tìm được điểm tựa cô cũng thuận theo mà gục đầu vào vai anh bật khóc, bây giờ anh mới biết Thiên Ý không hề lãnh cảm chỉ là có những chuyện không đáng để cô bận tâm, cô chỉ tổn thương khi bị chính tín ngưỡng của mình vùi dập, chua xót không gì bằng.
Thiên Ý càng khóc hô hấp càng khó khăn, lồng ngực đau đến không thở nổi, cô muốn ngủ một giấc...muốn tạm thời quên đi mọi chuyện dù biết ngày mai mọi thứ sẽ lại tiếp diễn không có hồi kết nào cho số phận của cô.
Bế Thiên Ý vào phòng ngủ đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, Trương Thành đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, anh tắt đèn căn phòng rồi khẽ bước ra ngoài.
Rót cốc nước lọc uống cho thấm giọng, Trương Thành vừa ra khỏi phòng ngủ không bao lâu điện thoại liền đổ chuông, anh nhìn màn hình gương mặt không chút cảm xúc mà bắt máy
" Chuyện gì ? "
Ở đầu dây bên kia Lưu Ngọc Lễ đang đứng một mình trong thư phòng nhìn ra cửa sổ ngắm từng hạt mưa nặng trĩu đang rơi, cô gái lúc nãy ở cùng với anh bây giờ đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.
" Tôi vừa gọi cho Gia Hạo nó nói Thiên Ý không có ở Ruppie, tôi đoán cô ấy đang ở chỗ cậu, vậy nên... bảo cô ấy nhanh chóng về đây "
Thái độ của Lưu Ngọc Lễ khiến cho Trương Thành cảm thấy tức tối, biết Thiên Ý có ngày hôm nay là do ai mà ra vậy nên anh kích động đáp rằng
[ Rốt cuộc cậu đã làm gì Thiên Ý ? Lưu Ngọc Lễ cậu ngoài bắt nạt cô ấy thì còn có thể làm được điều gì tốt đẹp hơn không ? ]
Bàn tay cầm điện thoại của Lưu Ngọc Lễ siết chặt, mắt long sòng sọc trông rất đáng sợ, anh lại một lần nữa nghiêm nghị ra lệnh là ra lệnh chứ không phải nhờ vả của những người anh em như trước kia.
" Tôi nói một lần nữa, cậu bảo Dương Thiên Ý lập tức về đây nếu không thì đừng trách tôi không cho cô ấy cơ hội "
Trương Thành không phải sợ Lưu Ngọc Lễ mà là lo cho Thiên Ý, anh biết dù cho Thiên Ý có bị đối xử như thế nào thì cuối cùng cô vẫn sẽ chọn con đường về bên Lưu Ngọc Lễ, anh không muốn để cho con tức giận nhất thời của mình ảnh hưởng đến phần đời còn lại của Thiên Ý.
Vậy nên Trương Thành chọn nhẫn nhịn, anh hạ thấp giọng
[ Thiên Ý ngủ rồi, chờ cô ấy tỉnh dậy tôi bảo cô ấy về đó. ]
Trương Thành chỉ nói bấy nhiêu đó liền lập tức ngắt máy ngang. Lưu Ngọc Lễ ném điệm thoại xuống giường, anh đạp mạnh vào chiếc ghế xoay của mình ngã xuống sàn, sau đó còn liên tục dùng lực giẫm lên nó làm cho chiếc ghế trong phút chốc liền gãy vụn vỡ. Anh thở từng hơi gấp gáp, gằng giọng lên mà! nói
" Dương Thiên Ý, cô thành công chọc điên tôi rồi "