Sáng hôm sau Lưu Ngọc Lễ đứng trên sân khấu bản thân đã hồi hộp đến mức hai tay bấu chặt vào nhau, anh ngẩng đầu lên cao nhìn bầu trời trong xanh lại thấy những dải lụa màu trắng được treo phía trên theo gió bay phất phơ. Cổng chào được làm bằng hoa tươi chen lẫn đám lá một màu xanh mướt mắt. Hai bên đường đi cũng dùng một loại hoa tương tự, vừa xinh đẹp lại trang nhã.
Ấy thế mà ngoại trừ quanh cảnh thì không khí nơi đây chẳng có chút gì giống với cái gọi là " hôn lễ ". Không có khách mời ngoại trừ tiếng sóng biển thì chỉ có tiếng gió thổi, chim chóc ghé qua líu ríu đôi chút lại bay đi mất. Nhưng với Lưu Ngọc Lễ anh chỉ cần người nên có mặt hiện diện ở nơi đây mà thôi những thứ còn lại đều không quan trọng.
Thiên Ý cũng thế, cô chỉ có một thợ trang điểm giúp cô makeup, làm tóc, thay trang phục sau đó người thợ cũng rời đi. Cô bước ra khỏi căn nhà gỗ tay xách theo bó hoa cưới bồ công anh bước đi dịu dàng nhã nhặn. Những khi gió thổi mạnh sẽ lại có vài cánh hoa bị cuốn bay đi.
Chiếc khăn voan đính pha lê lấp lánh trong ánh nắng, phần gáy lộ ra hình xăm những cánh hoa tigon hồng rực vô cùng nổi bật. Thiên Ý chầm chậm từng bước tiến về phía anh
Lưu Ngọc Lễ đứng thẳng người tập trung quan sát thời khắc quan trọng nhất…Thiên Ý bước đến bên anh. Khoảng cách có hơi xa nhưng cô đã kịp nhìn thấy anh quệt lau đi thứ rơi ra từ mi mắt, khóe môi mỉm cười cong lên, cả con ngươi đều ngập tràn hình bóng của người đó.
Bậc thang không cao nhưng anh đã vội xuống bắt lấy tay cô dìu Thiên Ý từng bước đi qua mấy bậc thang đến được nơi sân khấu.
Ngay cả MC cũng không có, Lưu Ngọc Lễ tự mình chủ trì hôn lễ, anh giữ lấy hai bàn tay của Thiên Ý đối diện với nhau, nhìn sâu vào mắt đối phương
" Hôm nay không có quan khách "
Thiên Ý đương nhiên nhìn ra, thật may…cũng rất đúng ý cô
" Không vấn đề gì "
Đôi mắt đỏ đau của anh khó lòng kiềm chế, Lưu Ngọc Lễ phải hít hà mấy lần để lấy lại bình tĩnh
" Nhưng anh có thứ khác quan trọng hơn để cho em "
Dắt tay cô đi đến bên chiếc bàn đặt gần đó, đã có một vài vật dụng được đặt sẵn ở đấy chẳng hạn như giấy, bút và cả…con dấu quyền lực của Đại Ưng.
" Anh không cần sự bảo hộ của luật pháp cho cuộc hôn nhân này chuyện đó em cũng biết. Nhưng anh có thứ đảm bảo cho tình yêu của anh sẽ không thay đổi "
Anh lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt Thiên Ý, cô vừa nhìn đã bị nội dung trong đó làm cho giật mình
" Cái này…"
" Là di chúc "
Anh mỉn cười, lòng đầy hạnh phúc khi nói ra mấy lời đó
" Sau khi anh chết thì toàn bộ tài sản hợp pháp của anh sẽ để lại cho em, cái này sẽ có luật sư hỗ trợ. Dĩ nhiên sẽ không liên quan bất kì thứ gì đến thế giới ngầm cả, em có thể yên tâm sống một cuộc đời bình yên sung sướng. "
Lại đưa thêm một tờ giấy khác đến cho cô
" Cái này ngược lại là theo luật của thế giới ngầm, nếu phần đời còn lại của anh không chung thủy một lòng với Dương Thiên Ý thì xử theo hình phạt nặng nhất của Đại Ưng. "
Thiên Ý run run đôi mắt, hình phạt nặng nhất của Đại Ưng chính là cứ một khoảng thời gian sẽ lấy đi một bộ phận trên cơ thể, có móc mắt, cắt lưỡi, khoét mũi rồi tứ chặt lấy chi…để kẻ phản bội nếm trải đủ hết mọi đau đớn rồi mới được chết. Đây cũng là hình phạt để răn đe toàn bộ trên dưới tổ chức phải một lòng trung thành tận tụy.
Lưu Ngọc Lễ vậy mà trong hôn lễ của mình lại lấy ra mấy thứ như di chúc, hình phạt man rợ chỉ để chứng minh với Thiên Ý tình cảm của bản thân là thật lòng.
Anh lấy con dấu đỏ có khắc hình đầu Ưng không ngần ngại đóng vào tờ giấy đó.
Trái tim Thiên Ý vào giây phút đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Lưu Ngọc Lễ không ngớt nụ cười trên môi anh lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhung màu xanh, bên trong là hai chiếc nhẫn một vàng một bạc vô cùng quen thuộc. Kể từ lúc cô giận giữ ném đi chiếc nhẫn anh vẫn luôn mong chờ một ngày bản thân một lần nữa đeo nó trở lại tay cô. Anh đã cẩn thận sửa nó về một kích thước phù hợp chỉ để chuẩn bị cho ngày trọng đại này.
Lưu Ngọc Lễ không biết chiếc điện thoại của mình để trong nhà gỗ đã bị gọi đến cháy máy, cả chục cuộc gọi của Lâm Vũ đều bị nhỡ, hoàn toàn không có người hồi âm
Anh cầm chiếc nhẫn bạc bàn tay run run, Thiên Ý cũng rất kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi chiếc nhẫn hoàn toàn được đeo vào ngón áp út vừa khít của cô. Lòng thầm mừng rỡ còn đang háo hức để cô đeo nhẫn lại cho mình nhưng Dương Thiên Ý chỉ vừa mới cầm chiếc nhẫn trên tay thì tiếng còi hú vang lên inh ỏi, cảnh sát bất ngờ ập vào tạo thành vòng vây. Hôm nay mặc lễ phục trên người không mang súng anh đã hoàn toàn không có bất kì khả năng chống cự nào. Dẫn đầu là Đại Vi bên cạnh còn có Lữ Gia Duy, Lưu Ngọc Lễ là tội phạm nguy hiểm hàng chục đầu súng hiện giờ đều đang hướng về phía anh.
" Lưu Ngọc Lễ, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh anh có liên quan tới đường dây mua bán, sản xuất và chế tạo trái phép chất ma túy, buôn lậu vũ khí, cùng nhiều tội danh khác. Với những tội trạng trên chúng tôi bắt buộc anh theo cảnh sát về quy án, chịu tội trước pháp luật "
Khóe môi nhếch lên, Lưu Ngọc Lễ cười nhạo báng, anh nhìn Thiên Ý bên trong đôi mắt đầy tơ máu là muôn vàn câu hỏi…chẳng phải bọn họ đã rất tốt rồi sao? Đêm qua vừa mới…tất cả đều là kế hoạch của cô, từ thu thập thông tin cho đến âm thầm qua lại với cảnh sát, cả hôm qua lợi dụng hôn lễ không muốn anh sử dụng điện thoại để Lâm Vũ không thể báo tin đều là cô.
" Chứng cứ phạm tội…ở đâu ra chứ? "
Anh hỏi Thiên Ý nhưng rõ ràng bản thân đã biết trước câu trả lời.
Lữ Gia Duy đưa tay về phía Thiên Ý
" Thiên Ý mau tới đây, bên đó nguy hiểm lắm "
Lưu Ngọc Lễ ném cho Gia Duy cái nhìn chết chóc như thể muốn nói " Nếu cô ấy thật sự bước qua đó tao sẽ giết chết mày "
Ghen tức, căm phẫn dân trào. Đột nhiên bàn tay trái bị một lực kéo lấy, chiếc nhẫn lạnh ngắt được Thiên Ý đeo vào ngón áp út của anh trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Đôi mắt chất chứa hận thù dịu lại mấy phần, anh mỉm cười với cô đầy hạnh phúc, hóa ra Thiên Ý chỉ thật sự buông bỏ khi anh phải chịu tội do những gì mình gây ra.
Cảnh sát xông tới bắt giữ anh, Lưu Ngọc Lễ không chút kháng cự anh chỉ cố ra sức ngoái đầu nhìn cô thêm một chút, anh thấy Thiên Ý của anh giơ cao bàn tay đeo nhẫn dùng khẩu hình nói với anh
" Chúng ta kết hôn rồi "
Anh liên tục gật đầu xác nhận với cô, Lưu Ngọc Lễ bị cảnh sát giải đi càng lúc càng xa, thời điểm cuối cùng nhìn nhau nước mắt cả hai đã sớm lăn dài.
Dương Thiên Ý vào ngày kết hôn của mình, chồng bị bắt đi, cô một thân váy cưới trắng xóa đứng thẫn thờ bên bờ biển một tay siết chặt chiếc nhẫn cưới, tay còn lại thì giữ lấy mấy tờ " giấy đăng ký kết hôn " của họ như thể báu vật sợ gió thổi bay đi mất.