Tờ mờ sáng Lưu Ngọc Lễ đã gọi cô dậy, cả hai người ăn vài món đạm bạc do thím Trần chuẩn bị rồi lên xe rời khỏi nhà. Khá lâu rồi cô và anh không cùng nhau ra ngoài như thế này, nhớ lúc trước toàn là cô lái xe chở anh bây giờ thì đổi ngược lại rồi. Lưu Ngọc Lễ lái xe bên cạnh lâu lâu lại quan sát cô
" Có thoải mái không? Cũng một thời gian rồi chúng ta không ra ngoài đi dạo "
[ Còn chẳng phải do anh nhốt tôi lại sao ]
Lưu Ngọc Lễ lái xe đưa cô đảo một vòng trung tâm thương mại, tâm trạng của anh vô cùng tốt còn có thời gian đưa cô đi xem mấy thứ mới lạ.
" Có thích không? "
Anh cầm mấy con thú bông đưa tới trước mặt Thiên Ý, cô không bày tỏ quá nhiều sự chán ghét của bản thân chỉ ngoảnh mặt bước đi, anh cũng hiểu tính tình của cô, Thiên Ý vẫn chưa chấp nhận được sự thật nên vẫn không quá thoải mái với anh, không sao vẫn còn tốt hơn là ra sức chống đối.
Dương Thiên Ý không tin hôm nay Lưu Ngọc Lễ chỉ đơn thuần muốn đưa cô đi dạo vòng quanh và sự thật đúng là như vậy. Anh dừng chân lại trước một hiệu váy áo nổi tiếng cô liền cảm thấy có điềm rủi.
Từ bên trong cửa hiệu một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc tém vô cùng thời trang cùng với mấy nhân viên của bà hào hứng bước ra tiếp đón hai người
" Ối ông chủ Lưu cuối cùng cũng gặp được anh rồi "
Lưu Ngọc Lễ cũng tươi cười bắt tay đáp lễ bà ấy
" Chào chị Marina "
Lưu Ngọc Lễ tỏa hào quang hay sao mà ai đập vào mắt cũng chỉ thấy anh ta, một chốc sau Mariana mới để ý tới bên cạnh anh vẫn có người
" Đây là…Lưu phu nhân đúng không? À chào cô…không biết nên xưng hô thế nào? "
Đã gọi hẳn Lưu phu nhân rồi còn vờ vịt hỏi xưng hô, chẳng phải đã xác lập mối quan hệ giữa hai người bọn họ rồi hay sao
Thiên Ý ngó tới ngó lui nhìn xung quanh cũng không trả lời bà ấy làm Marina có chút hơi sượng, Lưu Ngọc Lễ đành giải vây cho cô
" Vợ tôi bình thường không giỏi ăn nói, tính tình cũng có chút khép kín nhưng không có ý xấu đâu "
" Đồ của tôi xong rồi chứ? "
Marina gật đầu làm hành động cúi mời cung kính
" Đều hoàn thành cả rồi, anh và phu nhân vào trong xem thử đi "
Lưu Ngọc Lễ dắt cô vào tham quan một vòng cửa hiệu, khắp nơi phần lớn đều là váy dạ hội, cho đến khi vào sâu bên trong đặt giữa căn phòng là một chiếc váy cưới đuôi cá lộng lẫy được khoác trên người ma nơ canh, chiếc váy cưới có phần hông bó sát với lớp ren hoa nhí bên ngoài phủ hết phần thân, phần lưng khoét sâu hoàn toàn để lộ một khoảng trống là ý đồ của Lưu Ngọc Lễ, kể cả chiếc khăn voan phía trên cũng có phần viền pha lê được đính kết vô cùng cẩn trọng, làm mấy thứ kì công như vậy phải mất bao nhiêu thời gian chứ?
" Cũng gần chục năm rồi nếu không phải ông chủ Lưu thì tôi cũng không nhận thiết kế váy cưới nữa. "
Người ngoài ngành có thể không biết nhưng Marina trước kia nổi tiếng nhất với những thiết kế váy cưới độc đáo về sau vì lý do riêng đã không còn thực hiện nữa cũng không ai nhìn thấy những mẫu váy cưới do bà ấy thiết kế ra, tuy nhiên thế lực không nhỏ của Lưu Ngọc Lễ đành ép bà ấy tái xuất giang hồ.
" Những thứ này đều là thủ công hết, từ lúc lên ý tưởng đến khi hoàn thành cũng gần một năm, ông chủ Lưu cậu cũng khó tính thật. "
Lưu Ngọc Lễ khoác vai cô cười ngượng ngùng
" Không phải thứ tốt nhất thì không xứng với cô ấy "
Rõ ràng là chuẩn bị cho cô nhưng Thiên Ý từ đầu chí cuối đều như người vô hình, có ai hỏi cô là có thực sự muốn kết hôn hay không đâu.
Marina nghe cặp vợ chồng sắp cưới nói mấy lời mùi mẫn cũng sởn gai óc, bà ấy nhướng mày ra hiệu liền có mấy nhân viên đến kéo tay cô
" Các người muốn làm gì? Bỏ tôi ra "
Cô hành động như thể sắp đánh nhau đến nơi Marina khó khăn lên tiếng
" Họ giúp cô thử váy cưới thôi mà "
Tuyệt đối không thể, vết sẹo còn đó tuyệt đối không để bọn họ trông thấy được, Thiên Ý vùng vẫn thoát khỏi đám người rồi lấy lại bình tĩnh nói với anh
" Để tôi tự làm "
Lưu Ngọc Lễ gật đầu đồng ý mấy nhân viên liền hỗ trợ Thiên Ý mang chiếc váy cưới ra sau tấm rèm thay đồ.
Cô nhìn thứ xa xỉ này lại làm cho một người thô lỗ như mình có chút buồn cười, Lưu Ngọc Lễ thế mà lại nghĩ làm những việc này có thể trói buộc được cô…anh nằm mơ, chỉ không bao lâu nữa thôi anh sẽ phải hối hận, chờ Thiên Ý báo được thù xong sẽ từ từ chuộc tội với cha mình.
Lưu Ngọc Lễ đợi bên ngoài một lúc lâu cũng không chút nôn nóng, anh đang tận hưởng phút giây hạnh phúc nhất nhìn ngắm cô gái mình yêu trong bộ váy cưới…một điều thật tuyệt vời.
Điện thoại đột ngột reo lên, tâm trạng rất tốt giọng nói cũng dễ nghe phần nào
Cuộc gọi của vệ sĩ điệu bộ gấp gáp thông báo với anh
[ Ông chủ, chúng tôi phát hiện cách nhà ở một đoạn có người khả nghi, sau khi tìm hiểu thì biết hắn trước kia là đội trưởng đội đội phòng chống ma túy ở Vân Phong, bây giờ chúng ta phải làm sao? ]
Lưu Ngọc Lễ bất giác siết chặt điện thoại, anh nhìn về phía tấm rèm thay đồ như muốn xuyên thấu vào bên trong, hàm răng anh cắn chặt
" Có bao nhiêu người? "
[ Chỉ một mình hắn ]
Một mình Lữ Gia Duy lại dám chui vào hang cọp hắn thực sự nghĩ mạng mình lớn đến thế sao? Lúc trước có Thiên Ý ra mặt để hắn thoát tránh được một kiếp bây giờ sẽ không may mắn thế nữa. Anh còn chưa ra tay mà Lữ Gia Duy lại tự mò đến tìm chết
" Giết nó, không cần nương tay. Xong việc thì gửi xác về cho mấy đồng đội ngu xuẩn kia của nó đừng bao giờ động đến Đại Ưng nữa "
Dương Thiên Ý càng không được
Vệ sĩ lập tức nhận lệnh của anh
[ Rõ thưa ông chủ ]
Cúp máy Lưu Ngọc Lễ dường như phát hỏa, không có điện thoại cô và hắn đã liên lạc kiểu gì để Lữ Gia Duy mò đến tận đây, hắn thật sự đã yêu sâu đậm tới mức không dứt ra được nên mới dám tìm chết mò đến tận đây sao? Vậy thì để anh thành toàn cho Lữ Gia Duy