Lạc Nhau Giữa Thời Không

Chương 7




Chỉ còn mười ngày nữa là đến sinh thần thứ mười lăm của Khương Uyển, trong phủ đại phu nhân đang tất bật chuẩn bị cho lễ cập kê của nàng. Dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của Thái úy phủ làm lễ cập kê, không thể qua loa được. Đại phu nhân lại cho người sang đo may Khương Uyển thêm ba bộ đồ mới. Lại mang thêm cho nàng sau bộ trang sức tinh xảo.

Khương Uyển đứng yên cho người ta đo, lại cảm thán số phân kiếp này của nàng tốt nên mới rơi vào nhà Khương thái úy a.

Vào buổi trưa ngày hôm đó, đại phu nhân cho người sang báo tin cho nàng, ngũ ca nàng gửi thư đến có thể ngày mai hắn sẽ về đến nhà.

Khương Uyển nghe tin này cũng có chút hồi hộp. Nàng thật sự rất chờ mong, dù là chuyện liên quan đến quả dâu tây, có thể có người cũng xuyên không đến như nàng, hay chính bản thân vị ngũ huynh này cũng đều khiến nàng chờ mong hắn trở về.



Nghĩ đến Khương Thần trong đầu Khương Uyển hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, vóc dáng cao gầy có vẻ thư sinh. Hắn cùng đại ca, tam ca là con trai của đại phu nhân, là đích thứ tử. Nhị ca là con của Từ di nương, Tứ ca là do Tương di nương sinh. Trong phủ trước khi Khương Uyển được sinh ra thì hắn là người được cưng chiều nhất.

Trong phủ thái úy tính ra lại hòa thuận, không có tranh giành hay đấu đá gay gắt. Đại phu nhân hiền từ, các di nương cũng nhu thuận, yên phận. Hơn nữa tất cả các ca ca của Khương Uyển đều làm quan có công danh trên người.

Nhưng duy chỉ có vị ngũ ca này là không theo lẽ thường. Hắn thế mà lại đi làm kinh doanh, lại còn kinh doanh rất thành công. Trong nhà đại phu nhân cùng Khương thái úy tuy có oán trách hắn không có tiền đồ nhưng lại chỉ dám phê bình kín đáo mà thôi. Khương thái úy thấy nuối tiếc, nếu Khương Thần có chí làm quan thì thành tựu chắc chắn là còn hơn cả ông. Lần nào nghĩ đến điều này cũng làm ông thở dài một hơi, tiếc nuối đến muốn bạc cả đầu.

Mặc dù không theo nghiệp làm quan nhưng Khương Thần lại rất thông minh, đã từng bày mưu tính kế giúp Khương thái úy lập được đại công, lại giúp được vài việc lớn việc nhỏ trong phủ.

Hắn ở bên ngoài bày ra một bộ dạng là một công tử quần là áo lượt chính hiệu, không thích học vấn khoa cử, chỉ lo làm kinh doanh rồi du ngoạn, tiêu dao tự tại. Vậy nên dù hắn có thông minh thế nào đi nữa, bày mưu tính kế giỏi hơn đi nữa thì lão phu nhân cũng không vừa mắt hắn, gặp thì luôn mắng hắn là kẻ không có tiền đồ. Những lúc bị mắng như vậy hắn cũng chỉ cười ha ha không để ý làm lão phu nhân càng tức giận.

Mấy ngày Khương Uyển nằm trên giường thì hầu như đều đã gặp qua người nhà Khương phủ rồi. Duy chỉ có nhị ca đang ở biên quan cùng vị ngũ ca thần bí này là nàng chưa gặp được. Nàng cũng có chút tò mò về hắn.



Rất nhanh sáng ngày hôm sau, Khương Uyển vừa rời giường đã nghe Tiêm Tiêm đến thông báo.

- Tiểu thư, ngũ thiếu gia đi du ngoạn nửa năm vừa trở về rồi, hơn nữa thiếu gia còn mang theo rất nhiều đồ a, trong đó còn có một con tiểu hồ ly xinh đẹp nữa. Nhưng hình như tiểu hồ ly bị ốm rồi. Lúc nãy Trần Văn bên người ngũ thiếu gia vừa sang nói với nô tỳ, ngũ thiếu gia nói khi nào tiểu thư dậy thì thỉnh tiểu thư qua đó.

Khương Uyển nghe xong liền nhìn về phía Tiêm Tiêm cười sâu xa.

- Tin tức của ngươi sao nhanh nhạy như vậy. Vừa mới sáng ra đã biết được cả chuyện hồ ly ngũ ca đem về bị ốm rồi. Lại cả hôm qua nữa. Ngươi mới sáng đi đâu mà biết được chuyện cả bên Tịnh Đường cư của tổ mẫu chứ.

Tiêm Tiêm hơi xấu hổ cười trừ cúi mặt xuống.

- Tiểu thư đừng trêu nô tỳ a, chẳng phải tiểu thư thích nghe bát quái nên nô tỳ mới đi hóng về để kể cho tiểu thư nghe đây sao.

Nhìn nàng ta cười như vậy, Khương Uyển theo trí nhớ nguyên chủ biết Tiêm Tiêm là một cô bé thích hóng chuyện, lại hóng rất giỏi, chuyện gì chỉ cần nàng ta muốn biết thì đều có thể moi được ra. So ra với camera chạy bằng cơm nhà hàng xóm của nàng khi còn ở thế kỷ hai mốt thì chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng được cái, Tiêm Tiêm giỏi hóng chuyện nhưng chuyện của chủ tử thì kín như bưng. Vậy nên trước đây Tiêm Tiêm rất được nguyên chủ yêu thích, chỉ sau hai đại nha hoàn Đông Mai cùng Thu Hương mà thôi.

Nghĩ đến đây Khương Uyển cũng không làm khó Tiêm Tiêm nữa, chỉ cười cười với nàng ta rồi gọi Thu Hương đưa nước nóng vào sửa soạn cho nàng. Ăn sáng xong Khương Uyển dẫn theo Tiêm Tiêm thư thả đi sang Vũ Thư trai, đang đi bỗng nhiên nàng đột nhiên dừng lại hai mắt phát sáng lên. Tiêm Tiêm đi sau bất ngờ suýt nữa thì đâm sầm vào nàng. Khương Uyển vừa nảy ra được một chủ ý hay. Càng nghĩ mắt Khương Uyển càng sáng.

- Nhất định có thể thử a, chỉ cần ta cho nó hai giọt là được rồi. Cách hay thế này sao lúc trước ta không nghĩ ra chứ.

Bước chân Khương Uyển bỗng nhiên như có lực hơn, nàng đi nhanh về phía Vũ thư trai.