Lạc Nhật

Chương 3: 3: Khảo Hạch Hàn Gia




Đại trưởng lão Hàn Vân nói:

- Sau đây ta sẽ thông báo quy tắc khảo hạch các ngươi có nhìn thấy tấm bia đá giữa quảng trường đó không? - Đại trưởng lão vừa nói vừa chỉ vào tấm bia giữa quảng trường.

- Các ngươi chỉ cần công kích sao cho tấm bia đá đó phát sáng là được. Sẽ có các con số hiện lên, số càng cao thì tư chất các ngươi càng mạnh, được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng nhiều hơn. Được rồi ta không nói nhảm nữa ai lên đầu tiên?

- Ta lên!

Vừa dứt lời thì một người chừng khoảng mười tám mười chín tuổi phi thân lên trên đài. Hắn tụ lực vào quyền rồi tung ra một quyền vào tấm bia đá. Một quyền này nhìn như nhẹ nhành nhưng Lạc Nhật lại nhìn ra quyền này có lực đạo rất khủng bố. Nếu người bình thường không tu luyện đi ngạnh kháng thì trăm phần trăm sẽ mất mạng, dù không mất mạng thì cũng mất một lớp da. Quyền này vừa đập vào tấm bia đá thì bia đá sáng lên dòng chữ: “ Luyện Thể Cảnh trung kì Ngũ Tinh”.

Đại trưởng lão thấy vậy nói:

- Luyện Thể Cảnh trung kì Ngũ Tinh, thông qua. Tiếp theo là ai?

- Để ta! …

Cứ như vậy trong quảng trường chỉ còn lại lác đác vài người. Mà người thông qua thì có khoảng chục người trong khoảng vài chục người tham gia.

- Tiếp theo đến Hàn Nguyệt. - Đại trưởng lão nói.

Hàn Nguyệt gật đầu:

- Vâng đại trưởng lão.

Dứt lời Hàn Nguyệt nhảy lên trên đài. Ở cấp độ luyện thể cảnh võ giả đã có thể nhảy cao hơn người thường một chút nên nhảy lên đài mới dễ dàng như vậy. Sau khi nhảy lên đài Hàn Nguyệt tuỳ ý vung chưởng, chưởng này nhẹ nhành đập vào bia đá. Bia đá sáng lên: “ Luyện Thể Cảnh hậu kì Bát Tinh”.Con số vừa hiện ra cả quảng trường kinh ngạc không thôi. Có tiếng bàn tán xung quanh.

- Thiên tài, tuyệt đối thiên tài. Mới vừa nửa năm trước Hàn Nguyệt sư tỷ chỉ mới Luyện Thể Cảnh Nhị Tinh. Nửa năm qua đi thì đã lên Luyện Thể Cảnh Bát Tinh. Phen này đệ nhất lần này chỉ sợ thuộc về Hàn Nguyệt sư tỷ rồi.

- Đúng vậy!…



Đại trưởng lão thấy bên dưới ồn ào thì quát lên:

- Tất cả im lặng! Khảo hạch vẫn chưa xong ồn ào cái gì? Tiếp theo Lạc Nhật ngươi lên đi!

- Vâng! Đại tưởng lão.

Lạc Nhật phi thân lên đài, tụ lực và đánh ra một quyền.

- Uỳnh ….

Ba vị trưởng lão của Hàn gia vừa nhìn thấy một quyền này ra thì cả ba người đồng thời đứng dậy. Phải biết người xung quanh xem náo nhiệt còn ba người này lại nhìn ra môn đạo trong đó. Một quyền này tuy không phải toàn lực của Lạc Nhật nhưng nếu để ý kĩ sẽ nhìn ra ảo diệu trong đó. Quyền này vừa ra thì không khí xung quanh đã vặn vẹo. Nếu không phải Lạc Nhật mới là Luyện Thể Cảnh thì một quyền này không chỉ có uy lực nhiêu đó. Đương nhiên còn một lí do khác nữa để Lạc Nhật không dùng hết sức đó là Lạc Nhật không muốn chói mắt quá. Nếu một Luyện Thể Cảnh Nhị Tinh đánh ra công kích Bát Tinh, Cửu Tinh thì sẽ bị nhắm vào. Có kẻ sẽ thấy chướng mắt mà ra tay diệt trừ. Bởi vì câu nói “ mang ngọc có tội” nên Lạc Nhật chỉ đánh ra công kích tương đương với tu vi bản thân.

….

Nửa ngày sau khảo hạch kết thúc. Đại trưởng lão nói:

- Khảo hạch kết thúc. Người đứng thứ nhất là Hàn Nguyệt, thứ hai là Lạc Nhật, thứ ba là Hàn Phong. Sáng mai các ngươi đi sang thư phòng gặp ta ta sẽ ban thưởng cho các ngươi.

Nói xong đại trưởng lão phất tay rời đi. Mọi người cũng lần lượt giải tán. Trước khi đi Hàn Phong còn cố ý liếc Lạc Nhật một phát, đương nhiên việc đó không dấu nổi Lạc Nhật và con mắt của Hàn Nguyệt.

Còn Lạc Nhật thầm nghĩ “ nếu ngươi biết điều thì đừng có mà làm phiền ta còn không ta sẽ cho ngươi biến mất vĩnh viễn”.

Quay trở lại phòng Lạc Nhật bắt đầu tu luyện, Lạc Nhật muốn leo lên đỉnh phong của ngày xưa mặc dù chuyện này sẽ tốn một ít thời gian ngắn thì vài chục năm, lâu thì vài trăm năm nhưng ngày đó sẽ đến.

Lạc Nhật thầm nghĩ “ năm đó sau khi truyền hết tu vi của bản thân sang cho Băng Nhi không biết nàng ấy giờ này thế nào rồi”. Lạc Nhật tự nghĩ bây giờ tu vi mình quá thấp căn bản không thể biết được nàng ấy ở đâu. Dù có biết thì cũng chưa đi ngay được mình phải cố gắng tu luyện cho tốt mới được.

“ Đúng rồi mình có công pháp tu luyện lúc trước đạt được khi đó tu vi mình cao nên không thích hợp tu luyện nhưng nay tu vi mình về vạch xuất phát nên có lẽ tu luyện được”. Lạc Nhật thầm nghĩ.