Lạc Nhật Đại Kỳ

Chương 17






Đột nhiên một tiếng “choang” vang lên, trên tay Kim thái tử đã có thêm hai thanh kiếm.

Kim kiếm lập loè ánh sáng vàng, trái một kiếm, phải một kiếm, giống như chim én xuyên dương liễu, chim ưng xông lên trời.

Kiếm của Long Tại Điền giống như một con rồng, rồng dạo trên trời, nhưng đầu đuôi lại bị người ta chế ngự. Dưới ánh sáng vàng sắc mặt Long Tại Điền biến đổi.

Ngay lúc này song kiếm đã kẹp lấy tinh cương kiếm của Long Tại Điền, áp chế thân kiếm, sau đó vặn một cái, kiếm trong tay Long Tại Điền liền gãy làm hai.

Long Tại Điền kinh hô lui lại:

– Ưng Yến Song Sát kiếm!

Lúc thân hình lui lại, hai bên ngực đã bắn ra hai dòng máu.

“Tây Vực Thần Ưng” Quách Tĩnh Phong, “Tây Vực Kim Yến” Triển Phi Sương, hai người cùng nhau sáng tạo nên “Ưng Yến Song Sát kiếm chiêu”.

Thân hình Long Tại Điền đang lui về phía sau, đột biên lại biến thành xông về phía trước.

Long Tại Điền đã bị thương, kiếm chiêu của đối phương ác liệt, y chẳng có lý do gì không lùi mà lại tiến tới.

Kim thái tử cũng sững sốt, ngay lúc này Long Tại Điền đã xông vào lưới kiếm của đối phương.

Long Tại Điền lao tới, xuất chiêu, nhưng chiêu thức của y lại bị “Khinh Yên chưởng” ngăn cản. Hai người chiến đấu cận thân kịch liệt, trong nháy mắt đã qua mười tám chiêu, hai bên đều không tiến một bước hoặc lùi một bước.

Ngay lúc này hai vệt cầu vồng màu vàng đột nhiên vòng lại. Long Tại Điền chợt nghe tiếng xé gió, chỉ kịp nghiêng người, sau hai tiếng “phụp phụp”, cầu vồng vàng đã đâm vào hai bên xương vai sau lưng Long Tại Điền.

Long Tại Điền đau đớn. Kim thái tử xiết tay lại, chợt tung ra một cước, đá trúng Long Tại Điền.

Long Tại Điền kêu lên một tiếng, bay xuống dưới đài.

Kim thái tử nhoáng lên, giữa không trung bay ngang qua Long Tại Điền, song kiếm đã rút ra khỏi lưng đối phương.

Kim thái tử bồng bềnh đáp xuống đài, tay cầm song kiếm. Long Tại Điền lại cùng với máu rơi xuống dưới đài, còn chưa chạm đất, ba người Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân và La Thông Bắc đã nhảy ra. Ba bóng người một xám một lam một đen, hai bóng người xám và lam đỡ lấy thân thể Long Tại Điền giữa không trung, La Thông Bắc áo đen thì đã lên lôi đài, chỉ vào Kim thái tử, lạnh lùng nói:

– Kim tặc thối tha, xem La gia ta đây đưa ngươi về trời…

Kim thái tử cười nhạt. Mọi người dưới đài thấy Long Tại Điền Long đại hiệp kính mến toàn thân đầy máu, trong lòng kinh hãi, người vây xem quát lớn, người đứng ngoài kinh hô. Lúc này La Thông Bắc đã lấy ra “người đá đầu bạc” trên tay.

Đám đông dưới đài sôi nổi hô lên:

– Đánh chết hắn!

– Giết chết tên Kim tặc này!

– Ra tay đừng khoan dung!

– Phải báo thù cho Long lão anh hùng!

– Giúp Đại Tống diệt trừ địch nhân chó má này!

Chợt nghe Sử Văn Thánh ung dung lớn tiếng nói:

– Tống kim tỷ võ so tài, trận thứ sáu, Kim thái tử Trầm Ưng thắng Long Tại Điền của phe Tống.


La Thông Bắc rống giận một tiếng, khiến lôi đài cũng phải rung chuyển. Sử Văn Thánh lại tiếp tục nói:

– Bảy trận so tài, đã đánh sáu trận, Tống hai thắng ba hòa một bại. Bây giờ bắt đầu trận thứ bảy, “Thạch Hổ” La Thông Bắc của phe Tống đấu với Kim thái tử Trầm Ưng!

La Thông Bắc vung người đá đầu bạc lên, đập thẳng về phía Kim thái tử.

Kim thái tử cười lạnh, né tránh, không ngờ gió đá cuốn lên, đẩy hắn ngã ra mấy bước, thiếu chút nữa đã trúng phái một đập của La Thông Bắc, lúc này mới chú ý đến La Thông Bắc.

Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân đỡ lấy Long Tại Điền, nhanh chóng đưa xuống dưới đài. Tín Vô Nhị, Bao Tiên Định cố nén đau đớn trên người, chạy đến hỏi thăm thương thế. Thẩm Thái Công đỡ Ngã Thị Thùy, lại không có sức chen vào đám đông.

Vết thương của Long Tại Điền trải khắp người, cơ lưng to và cơ ngực lớn trước ngực đều trúng một kiếm, cơ thang và cơ dưới vai sau lưng cũng trúng một kiếm, bụng dưới trúng một cước. Hai kiếm phía sau đâm vào rất sâu, thương tổn đến gân cốt, hai kiếm trước ngực tuy không sâu, nhưng bị thương chỗ hiểm, hơn nữa còn chịu một cước, cộng thêm lúc trước trúng phải “Khinh Yên chưởng”, Long Tại Điền đã bị thương rất nặng.

Long Tại Điền râu ria đầy máu, khẽ mở mắt ra, lẩm bẩm nói.

Mọi người không nghe được, Hóa Hôi hòa thượng áp tai đến bên miệng y, mới nghe thấy:

– Các… người… không… nên… đánh… với… Kim… Thái… Tử… đánh cũng… không lại… hắn…

Hóa Hôi hòa thượng nói:

– Long đại hiệp, ngài yên tâm, La lão huynh đã chế ngự hắn rồi.

Bất Đồng đạo nhân nói:

– Chúng tôi trước tiên đưa ngài đến chỗ Diệp Nhất Miết đại phu chữa trị.

Bất Đồng đạo nhân đưa tay đỡ. Long Tại Điền cố gắng mở mắt, cử động thân thể, khó khăn nói:

– Đưa ta… đến… chỗ ngồi đi… ta muốn xem… đừng chữa… chữa cho ta…. ta không sống được… nữa, ta… ta muốn… xem…

Do đó hai người đỡ Long Tại Điền đến chỗ ngồi. Long Tại Điền ngồi lên ghế, hai tay tê liệt đặt ngang trên tay vịn, cặp mắt hơi mở, hoàn toàn không có thần thái. Dân chúng Hoài Bắc đều rưng rưng nước mắt.

– Long đại hiệp…

– Y…

– Ài…

– Trời ơi…

Hai mắt Long Tại Điền lại cố gắng nhìn lên đài.

Phương Chấn Mi ở đâu? Sao Phương Chấn Mi còn chưa tới?

Ngã Thị Thùy khó khăn đứng thẳng người, nhìn lên trời cao, trong lòng cũng đang hỏi: “Phương Chấn Mi, tên chết tiệt ngươi, tại sao vẫn chưa tới?”

Thẩm Thái Công đỡ Ngã Thị Thùy, dần dần phát hiện mình lại dựa vào người Ngã Thị Thùy, không nhịn được cười khổ một tiếng.

Phương Chấn Mi ơi Phương Chấn Mi, sao ngươi còn chưa tới?

Võ công của “Thạch Hổ” La Thông Bắc nhiều nhất chỉ tương đương với Tín Vô Nhị, sở dĩ y có thể chống lại Kim Trầm Ưng, là vì y sức lớn vô cùng, cộng thêm Kim thái tử lúc đầu tỏ ra khinh địch, bị dồn vào góc chết, không dễ đánh trả, ngoài ra binh khí của La Thông Bắc vừa khéo lại là khắc tinh của kim kiếm trên tay Kim thái tử. Hai thanh tiểu kiếm màu vàng mà Kim thái tử quý trọng nhất này, vốn do sư mẫu của hắn là Tây Vực Kim Yến tặng cho. Vừa rồi lúc chiến đấu, Kim thái tử không cẩn thận dùng song kiếm đỡ đòn, va chạm với người đá nặng trăm cân, lập tức đốm lửa tung tóe. Kim thái tử rất đau lòng, thà rằng thu kiếm không dùng, nhờ vậy La Thông Bắc mới có thể chống đỡ được.

Người đá trong tay La Thông Bắc thật sự nặng đến trăm cân. Khách Lạp Đồ đã là sức lớn vô cùng, nhưng Nguyệt Nha sạn trong tay chỉ nặng năm mươi cân, so sánh với La Thông Bắc thì đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Vũ khí càng nặng thì uy lực càng lớn.

Nhưng uy lực càng lớn thì càng không thể kéo dài.

La Thông Bắc bắt đầu cảm thấy xuống sức, “người đá” của hắn cũng múa càng lúc càng chậm.

Ngay lúc này, thừa dịp La Thông Bắc nhấc người đá lên, chưa kịp đập xuống, Kim thái tử lập tức sấn tới, đồng thời đánh ra hai quyền.

Hai quyền này đánh vào cổ chân La Thông Bắc.

Cổ chân La Thông Bắc lập tức dập nát.

La Thông Bắc kêu thảm, chiêu pháp rối loạn. Kim thái tử liền đứng thẳng lên, một chưởng đánh trúng La Thông Bắc.

La Thông Bắc giống như nhẹ hẫng bay ra ngoài, lúc rơi xuống đã như một chiếc lá cây khô héo, không còn sinh mệnh nữa.

“Khinh Yên chưởng”, xuất chưởng càng nhẹ, chưởng lực càng nặng.

Ánh mắt dân chúng dõi theo La Thông Bắc rơi xuống, lúc nhìn lên trong mắt đều tràn đầy lửa giận căm hờn.

Chỉ thấy Kim thái tử dương dương đắc ý, chắp hai tay sau lưng, đứng trên lôi đài.

Lại nghe Sử Văn Thánh nói:

– Kim thái tử thắng liên tiếp hai trận. Tống hai thắng hai bại ba hòa, phe Kim cũng vậy, do đó bảy trận tỷ võ xem như hòa nhau. Theo quy tắc so tài, lại đấu thêm bảy trận…

Mọi người đều xôn xao, chợt nghe trong đám đông có một người quát lên:

– Đấu lại thì đấu lại, có gì phải sợ!

Nói xong liền nhảy một cái lên đài, hiện ra một hán tử áo xanh gọn gàng, chính là Hoài Bắc danh bổ “Sáp Sí Nan Phi” Bành Đại Chính.

Bành Đại Chính sử dụng một sợi xích phạm nhân thường đeo, tại khu vực Hoài Bắc danh tiếng rất lớn, không biết đã có bao nhiêu đạo tặc quy phục dưới xích sắt của y.

Nhưng danh tiếng của y vang dội, có một nửa là nhờ ăn cơm công môn.

Nếu xét riêng về võ công, y lại không bắt nổi Khuyết Nhĩ Trần Lãnh, cho nên mới để đối phương ung dung ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ.

Nhưng Bành Đại Chính lại là một hảo hán nhiệt huyết, y không nhịn được lướt lên đài, dùng xích sắt đập thẳng tới Kim thái tử.

Bành Đại Chính là bổ đầu, bổ đầu thì khó tránh khỏi hách dịch, có lúc sẽ mắng chửi một số phạm nhân tội ác tày trời, y cũng có tập tính này.

Lúc y vung xích sắt lên liền mắng chửi:

– Đồ chó má, còn không mau cúi đầu chịu trói!

Sắc mặt Kim thái tử biến đổi.

Hai ngón tay của hắn kẹp một cái, giữ lấy xích sắt, sau đó lập tức xông tới.

Bành Đại Chính há hốc mồm, trợn to mắt, còn không thấy rõ Kim thái tử xông đến thế nào, kiếm trên tay phải Kim thái tử đã hoàn toàn đâm vào bụng dưới của hắn.


Bành Đại Chính nước mắt, nước mũi, nước miếng, máu tươi đều chảy ra, ngồi sụp xuống đài. Kim thái tử tung ra một cước, đá y bay vào trong đám người.

Mọi người kinh hãi, đỡ lấy Bành Đại Chính. Chỉ thấy Kim thái tử trên đài chậm rãi dùng một chiếc khăn bằng tơ lụa lau kim kiếm, đồng thời cười lạnh nói:

– Máu của tên này sao lại bẩn như vậy!

Trong đám đông lại có một người hét lớn:

– Mẹ kiếp, ngươi bớt ngông cuồng đi, lão tử liều mạng với ngươi!

Chỉ thấy một hán tử cường tráng mặc áo tím đeo dao găm phi thân lên đài, chính là Hoài Bắc Từ Châu sát thủ, “Nhân nghĩa nghèo nàn đều không giết”, “Đan Đao Đoạn Nhận” Tào Thất.

Bổ đầu và sát thủ vốn là bạn tốt.

Tính tình của Bành Đại Chính rất cứng cỏi, vừa lúc Tào Thất này cũng là người rất chính nghĩa. “Sự nghiệp” của bọn họ, một người đại biểu vương pháp, một người mạo phạm vương pháp, nhưng việc làm lại đều như nhau.

Trừ bạo an dân.

Cho nên Bành Đại Chính chưa bao giờ làm khó Tào Thất, Tào Thất trước giờ cũng không gây chuyện với Bành Đại Chính.

Có lúc Bành Đại Chính biết rõ đối phương phạm tội, nhưng không có chứng cứ xử theo luật pháp, đành phải lén mời Từ Châu sát thủ Tào Thất này diệt trừ đối phương.

Cho nên người võ lâm Hoài Bắc đều rất tôn kính hai vị bổ đầu và sát thủ này.

Mà cặp bổ đầu và sát thủ này lại không đối lập giống như bình thường, ngược lại trở thành bằng hữu thân thiết.

“Sáp Sí Nan Phi” Bành Đại Chính vừa chết, Tào Thất lập tức xông lên lôi đài.

Lúc Tào Thất xông lên, liền nghe được Sử Văn Thánh nói:

– Tống Kim tỷ võ so tài, đợt so tài thứ hai, trận đầu, Kim thái tử thắng Bành Đại Chính, trận thứ hai…

Sau đó y không nghe được gì nữa.

Vĩnh viễn không nghe được.

Bởi vì lúc y còn chưa đặt chân xuống đài, Kim thái tử đã hóa thành một vệt sáng vàng xông tới, hai thanh kim kiếm một trái một phải đâm vào hai sườn của y, giống như đụng vào nhau trong người y.

Y lập tức té xuống, máu rơi dưới đài, kèm theo một tiếng hét thảm.

Lúc này Sử Văn Thánh lại tiếp tục nói:

– Kim thái tử của phe Kim thắng Tào Thất, đã liên tục thắng hai trận…

Mọi người lập tức giận dữ, ào ào đứng dậy, nóng lòng muốn lên. Bỗng nghe một người cao giọng nói:

– Chờ đã, không nên hi sinh vô ích!

Một người khác chậm rãi nói:

– Để hai ta lãnh giáo cao chiêu của Kim thái tử!

Hai người này vừa lên tiếng, liền lấn áp lời của những người khác. Mọi người vừa nhìn, trông thấy hai người lười nhác đứng ra, chính là Bất Đồng đạo nhân và Hóa Hôi hòa thượng.

Mặt trời đã không còn nóng bức, nghiêng về phía tây nấp trong đám mây, giống như một miếng bông vải thấm nước yếu ớt mà phát sáng.

Cờ lớn của hai nước Tống Kim treo trên cột cờ, dưới nắng chiều vẫn tung bay phần phật.

Hóa Hôi, Bất Đồng đã lên lôi đài.

Dưới đài lập tức yên lặng như tờ.

Hóa Hôi hòa thượng bỗng nói:

– Hai năm trước, chúng ta ở Đông Hải gặp được Long đại hiệp, biết y là cao thủ kiếm đạo, cho nên không nhịn được mời y so kiếm, kết quả là…

Bất Đồng đạo nhân cười nhạt nói:

– Hai ta mới biết, núi cao còn có núi cao hơn, trong vòng năm trăm chiêu Long đại hiệp đã phá vỡ song kiếm hợp bích của chúng ta.

Hóa Hôi hòa thượng nói:

– Đúng vậy, cho nên chúng ta rất bội phục thành tựu kiếm thuật của Long đại hiệp. Cũng vì vậy, trong hai năm qua chúng ta đã khổ công nghiên cứu hai loại kiếm thuật “Trường Thanh”, “Trường Lạc”, từ bảy thức tăng lên mười tám thức.

Bất Đồng đạo nhân nói:

– Cho dù lúc này Long đại hiệp muốn so chiêu với bọn ta, chúng ta cũng có thể nắm chắc trong vòng ba trăm chiêu đánh bại y.

Chỉ thấy Long Tại Điền dưới đài không ngừng gật đầu, lại nói không ra lời.

Tuy trước kia y đã đánh bại Hóa Hôi, Bất Đồng, nhưng vừa rồi y chính mắt nhìn thấy hai người này dùng một kiếm đánh bại huynh đệ Hô Tang, liền biết bọn họ đã tiến bộ rất nhiều, mình đã không phải đối thủ của bọn họ.

Hóa Hôi hòa thượng tiếp tục trầm tư nói:

– Sở dĩ chúng ta không tái đấu với Long đại hiệp, là vì y đức cao vọng trọng, nhân nghĩa thiên hạ, kiếm thuật tức là tâm thuật. Nếu bàn về tâm kiếm, chúng ta đã không bắng y, sao phải khổ cực tìm y so kiếm hữu hình.

Bất Đồng đạo nhân gật đầu nói:

– Cho nên chúng ta vẫn không tìm Long đại hiệp so kiếm, lại đi theo bên cạnh y, học tập kiếm vô hình.

Sắc mặt Hóa Hôi hòa thượng đột nhiên nghiêm túc, nói:

– Nhưng hôm nay…

Bất Đồng đạo nhân cũng đổi sắc, nói nhanh:

– Ngươi đã đánh Long đại hiệp bị thương…

Hóa Hôi hòa thượng nói tiếp:

– Chúng ta muốn cùng ngươi…

Bất Đồng đạo nhân nói:

– Quyết trận sinh tử!


Vừa dứt lời, hai người đã giống như bươm bướm bay sang trái phải.

Lúc bay đi, một kiếm bích ngọc, một kiếm hoàng ngọc giáp công, nhanh như tia chớp.

Kim kiếm trên tay phải Kim thái tử gạt văng bích ngọc kiếm, kiếm trên tay trái ngăn cản hoàng ngọc kiếm.

Kiếm thế của Hóa Hôi hòa thượng xoay chuyển, hoàng ngọc kiếm chém ngược vào cổ tay Kim thái tử.

Kiếm thế của Bất Đồng đạo nhân vòng lại, bích ngọc kiếm đâm vào ngón cái của Kim thái tử.

Kim kiếm của Kim thái tử lượn vòng giữa ngón tay và bàn tay, đánh văng hai kiếm.

Hóa Hôi hòa thượng trầm cổ tay xuất kiếm, kiếm quét vào cẳng chân Kim thái tử.

Bất Đồng đạo nhân rung kiếm khoanh tròn, đâm vào dưới nách Kim thái tử.

Kim thái tử hét lớn một tiếng, song kiếm múa đến áo trời không vết vá, che kín tất cả sơ hở.

Nhưng Hóa Hôi hòa thượng cũng không thèm nhìn, mũi kiếm nhanh chóng điểm vào tai phải Kim thái tử.

Bất Đồng đạo nhân động thân lật kiếm, kiếm chém vào mắt cá chân Kim thái tử.

Kim thái tử kinh hãi lui lại, suýt soát cản được. Hóa Hôi, Bất Đồng lại vọt lên, trong chớp mắt đã đánh ra ba mươi chiêu, khiến Kim thái tử không có cơ hội phản kích chiêu nào.

Hai người Hóa Hôi hòa thượng và Bất Đồng đạo nhân vốn bản tính lười nhác, không để ý tới thế sự, tâm trong ý sáng, bình sinh không có truy cầu gì, chỉ thích dạo chơi nhân gian. Cho đến năm năm trước, bọn họ tại đỉnh Hành Sơn nhìn thấy “Kiếm Tuyệt” Dịch Thủy Hàn đánh bại “Dương Mi Kiếm” Sở Quan Ngọc, cho rằng đó là đỉnh cao của kiếm bình sinh nhìn thấy. Từ đó Hóa Hôi, Bất Đồng vùi đầu trong kiếm đạo, quên ngày quên tháng.

Hai người này vốn trời sinh thông minh, ngộ tính rất cao, chỉ trong ba năm kiếm thuật của bọn họ đã có danh xưng “Trường Lạc”, “Trường Thanh”.

Nguyên nhân là vì bọn họ không chỉ luyện kiếm, hơn nữa còn tu kiếm thuật, xem danh kiếm, lại ngộ kiếm lý, hiểu kiếm khí, cho nên thành tựu cao hơn người khác, tiến bộ nhanh hơn người khác.

Không ngờ hai năm trước bọn họ dạo chơi Đông Hải, gặp được Hoài Bắc đại hiệp Long Tại Điền giảng kiếm ở Hoài Thủy, khí phách nổi lên, bèn mời y so tài học hỏi. Bởi vì kiếm chiêu của Hóa Hôi, Bất Đồng rèn luyện còn chưa đến nơi đến chốn, cuối cùng kinh nghiệm ứng biến không đủ, bị Long Tại Điền một kiếm đánh bại.

Sau trận so tài này, Hóa Hôi, Bất Đồng lại trở thành bằng hữu của Long Tại Điền, hai năm qua không rời khỏi khu vực Hoài Bắc. Nhưng bọn họ cũng biết kiếm pháp của mình còn có khuyết điểm, vì vậy tăng cường luyện tập, công lực tăng mạnh, lại sáng tạo ra mười tám thức. Mười tám thức này được xưng là “mười tám kiếm đánh không suy nghĩ, chẳng quan tâm trúng người hay không”.

“Mười tám kiếm đánh không suy nghĩ, chẳng quan tâm trúng người hay không” này, đặc điểm là một khi triển khai sẽ liền mạch lưu loát, khiến người khác không có cơ hội xuất chiêu, cũng mặc kệ có thành kiếm chiêu hay không, hoặc là có trúng chỗ hiểm hay không, kiếm thế quét kéo đâm ấn, điểm vòng cuốn dắt đều không quan trọng, chỉ cần đả thương kẻ địch là được.

Một khi kẻ địch bị thương, sẽ dễ dàng đối phó hơn.

Tóm lại bộ kiếm pháp này một khi sử dụng, đảm bảo kiếm chiêu chặt chẽ, đối phương tuyệt đối không cơ hội phản công.

Đã không có cơ hội phản công, cũng chỉ có đường thua.

“Ưng Yến Song Sát kiếm pháp” của Kim thái tử, kiếm chiêu ác liệt, kiếm thế vô song, nhưng vừa bắt đầu đã bị Hóa Hôi, Bất Đồng chiếm được tiên cơ, cũng không có cách nào phản kháng.

Kim thái tử đành phải đổi công thành thủ, Song Sát kiếm chuyển cương thành nhu, hóa dương thành âm, toàn thân không có sơ hở. Nhưng Trường Thanh, Trường Lạc song kiếm lại không tấn công vào chỗ hiểm, khiến Kim thái tử chật vật vô cùng, chỉ có thể thủ chứ không thể công. Chẳng hạn như hai chiêu “Ưng Phi Thiên Lý”, “Yến Tiễn Tây Hồ” này của Kim thái tử, một trên một dưới, che chắn đến mức giọt nước không lọt. Nhưng mũi kiếm của Hóa Hôi không đâm vào huyệt thái dương của hắn, mà lại cắt vào tai hắn, lưỡi kiếm của Bất Đồng không chém vào eo hắn, mà lại đâm vào bên khuỷu tay hắn, khiến Kim thái tử loạng choạng lui lại, thiếu chút nữa đã trúng chiêu, trong lòng thầm kêu nguy hiểm.

Kim thái tử chỉ có thể chờ kiếm thế của Hóa Hôi, Bất Đồng dùng hết, sẽ toàn lực phản kích.

Không ngờ Hóa Hôi, Bất Đồng đã sớm lường trước, kiếm thế của Hóa Hôi vừa hết, kiếm thế của Bất Đồng đột nhiên mạnh lên, đến khi kiếm thế của Bất Đồng suy yếu, ánh kiếm của Hóa Hôi lại bừng sáng, khiến Kim thái tử tránh trái đỡ phải. Mười tám kiếm này của Hóa Hôi, Bất Đồng đã dùng đến bốn lần, không tổn thương được Kim thái tử, nhưng Kim thái tử cũng không thể phản công.

Kim thái tử sốt ruột, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải biện pháp.

Hắn biết chỉ cần kiếm thế phối hợp chặt chẽ của hai người Hóa Hôi, Bất Đồng hơi dừng lại, hắn sẽ có biện pháp giành lại tiên cơ, toàn lực phản kích.

Nhưng ngay cả một chút cơ hội như vậy cũng không có, hoàn toàn không có.

Thực ra trong lòng Hóa Hôi, Bất Đồng cũng đang nôn nóng.

Bọn họ đã sử dụng bộ kiếm pháp này gần xong lần thứ năm, nhưng vẫn không đả thương được đối phương, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Trong lòng Hóa Hôi hòa thượng, Bất Đồng đạo nhân đều có một ý niệm chung, chỉ cần có cơ hội sống sót, bọn họ nhất định phải nghĩ cách tăng cường bộ kiếm pháp này.

Lúc này đã đến chiêu thứ tám mươi tám.

Kiếm của Hóa Hôi chém vào ngón tay út của Kim thái tử, kiếm của Bất Đồng lại cắt vào ngón chân.

Nếu tấn công bất kỳ chỗ nào khác, Kim thái tử đều có thể phòng thủ được.

Nhưng hai kiếm này tại sao, tại sao cứ luôn muốn cắt vào ngón tay, chém vào ngón chân? Hai kiếm này lại không thể không thủ, Kim thái tử đành phải dùng một chiêu “Ưng Lạc Yến Trầm” ngăn cản hai kiếm.

Mà Hóa Hôi, Bất Đồng cũng lập tức đánh ra chiêu thứ tám mươi chín.

Hóa Hôi nương theo kiếm kình đâm vào mạch môn Kim thái tử.

Bất Đồng dựa theo kiếm đạo chém vào mông Kim thái tử.

Hai người một trước một sau, dán vào thân kiếm của Kim thái tử đánh bọc sườn.

Không ngờ ngay lúc này hai tiếng “ong ong” vang lên, kim kiếm của Kim thái tử dài khoảng một thước ba tấc lại biến thành một thước bảy tấc.

Hóa Hôi, Bất Đồng đồng thời nhảy về phía sau, nhưng đã không kịp, song kiếm đâm vào ngực bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng lui lại rất nhanh, kiếm vào ba phân liền dùng tay áo gạt ra, bay ngược về sau.

Kim thái tử một chiêu đắc thủ, song kiếm rời tay ném ra, bay theo Hóa Hôi, Bất Đồng.