Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 26: Chia giường




[...]

- Bà chủ liệu làm như vậy có ổn không? Nhỡ đâu hai đứa nhỏ đi quá giới hạn thì sao? Dù gì nam nữ ở chung một phòng cũng dễ phát sinh chuyện ấy lắm.

Tâm Ly và vú Liên ở dưới nhà uống trà cùng nhau. Ban nãy sau khi Thiên Hạo bỏ đi lên lầu, vú Liên dọn dẹp gần đấy bắt gặp được anh đang lén lén lút lút trước phòng Yên Nhi như đang do dự, nhưng một lúc sau thì mở cửa đi vào bên trong.

Vú Liên cũng nghĩ thoáng là anh vào đấy lấy thứ gì đó rồi ra liền, nào ngờ anh ở trong đó tận hai mươi phút mà vẫn không chịu ló dạng. Sau đó thì lại thấy Yên Nhi vào phòng, vú Liên vội vàng đi xuống nhà báo cho Tâm Ly hay chuyện.

Không cần biết hai đứa con của mình ở trong đấy làm chuyện gì, Tâm Ly liền kêu vú Liên khoá trái cửa nhốt họ ở cùng một chỗ, sáng hôm sau chỉ cần thức dậy sớm mở ra là được. Xem như lần này là để anh và cô bồi dưỡng tình cảm, nếu Yên Nhi và Thiên Hạo có lỡ gạo nấu thành cơm thì tốt quá còn gì. Đến lúc đó sẽ không có bất kỳ lí do hay ai đó có thể ngăn cản hai đứa con của bà lấy nhau.

- Được như thế thì càng tốt.

[...]

Bên trong phòng.

- Ngửa cổ lên để máu không chảy ra.

Thiên Hạo nắm đầu Yên Nhi ngửa lên trên trần nhà mặc kệ cô có đồng ý hay không.

- Thả ra đi...mỏi cổ quá, gãy cổ em mất.

Yên Nhi mỏi cổ la ó um sùm nhưng tay thì vẫn không chịu để yên, cố tình luồng vào trong áo sờ soạng các múi sầu riêng của Thiên Hạo, cô nhóc này thật biết lợi dụng, chiếm tiện nghi của người khác.

Hí hí...tận tám múi cơ đấy!!

Anh thì vẫn nghĩ là tay cô quơ quào nên đụng trúng nên không ngăn cản. Cứ thế mà để cho cô tùy tiện càn rỡ cơ bụng của mình.

- Như vầy có tốt hơn không?

Anh thả tự do cho cần cổ của Yên Nhi. Cô sợ anh phát hiện ra hành vi không chuẩn mực của mình đã nhanh chóng rút tay ra khỏi áo Thiên Hạo, chạy đến bàn lấy khăn giấy lau vết máu trên mũi.

- Thật sự không thể mở ra sao?

Sau khi ổn định, cô đi đến cửa phòng xem thử, miệng không ngừng càm ràm người nào chơi ác khoá cửa phòng của cô.

Rầm.

Yên Nhi bực mình đạp mạnh vào cánh cửa, nhưng nó cứ như là mũi đốt inox chứ không có hề hấn gì, chỉ thêm đau chân của mình thôi.

- Này...sao anh thản nhiên vậy?

Cô chuyển sự chú ý đến Thiên Hạo, sao anh lại có thể bình tĩnh đến như thế? Anh ngồi trên giường lướt điện thoại khuôn mặt chẳng hề có chút nào lo lắng cả. Không lẽ là...

- Là anh làm đúng không?

Yên Nhi từ ngoài cửa xông đến, nhảy phốc lên người anh khiến anh bật ngửa ra giường. Nhưng Thiên Hạo vẫn sợ cô té ngã về phía sau nên ra sức ôm lấy Yên Nhi mặc cho cô đang xù lông như một chú mèo ngồi lên người cào cấu, bóp lấy cổ anh.

- Khụ...em thả ra.

- Không thả...anh vô sỉ vừa thôi. Đừng nói là vì muốn ở riêng với em nên mới sai người làm như vậy. Cho anh chết, cho anh chừa.

Yên Nhi nhất quyết không buông ra, cô dùng sức mèo của mình nắm chặt lấy cổ anh.

- Này...này tỉnh lại đi.

Đột nhiên Thiên Hạo ngất xỉu, cô sợ hãi thả tay, cuối người quan sát anh, liên tục dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Thiên Hạo mong có thể thức tỉnh được anh.

- Ngất rồi sao? Yếu thế.

Ánh mắt cô va vào đôi môi mềm mại của Thiên Hạo, Yên Nhi như bị cuốn vào đấy không có lối thoát ra. Kí ức đêm hôm đó ngay lập tức ùa về, Yên Nhi nuốt nước bọt ừng ực. Hai nhánh thiên thần và ác quỷ trong người cô đang đấu tranh mãnh liệt rằng cô có nên hôn một phát hay không.

Nhưng rồi cô vẫn chọn hôn anh, dù gì anh cũng đã ngất rồi chắc sau khi tỉnh lại sẽ chẳng nhớ gì đâu. Với chỉ chạm môi thôi mà, Yên Nhi dần dần ghé sát khuôn mặt của mình đến gần Thiên Hạo. Khi môi sắp chạm nhau thì anh bất thình lình mở mắt làm cô sợ đến nhảy dựng người.

- Ágg...

Vì đang ngồi sát mép giường nên Yên Nhi bật ngửa về phía. Thiên Hạo theo phản xạ bật lên ôm lấy cô xoay người ngã xuống nền. Yên Nhi được anh bao bọc nằm trên người nên chẳng sao cả. Thiên Hạo vì đỡ cho cô nên lưng bị đập mạnh vào sàn, cảm giác hơi thốn lướt qua làm anh nhăn mặt.

Chỉ định giả bộ doạ cô nhóc này tí thôi mà bây giờ từ lợn lành thành lợn què luôn rồi. Một lần nữa anh tự mình rước họa vào thân.

- Em xin lỗi, anh có đau lắm không?

Yên Nhi leo khỏi người Thiên Hạo, đỡ anh nằm lại trên giường không ngừng ân cần hỏi han.

- Em nặng thế, gãy cái lưng anh rồi.

Cô thật muốn đánh anh mà, đã như thế này mà còn có nhã hứng chọc cô cho được. Nhưng cô lại nghĩ về hành động lợi dụng khi anh ' sa cơ thất thế ' ban nãy thì có đôi chút chột dạ đành ngậm ngùi bỏ qua không tính toán với anh.

- Để em lấy điện thoại gọi cho mọi người đến mở cửa.

Bây giờ cô không quan tâm là anh làm hay ai làm nữa. Chỉ muốn nhanh chóng đem người đàn ông này vứt ra bên ngoài mà thôi. Dường như anh không chọc cô là không sống nỗi hay sao đó.

Tút tút tút.

Không một ai nghe máy cả, dù là mẹ Ly hay vú Liên. Kể cả điện thoại bàn trong nhà cô cũng đã thử. Xem ra đêm nay phải ở cùng với anh ấy rồi.

- Cũng trễ rồi, anh ra sô pha kia nằm đi. Em đi ngủ.

Cô nhìn giờ trong điện thoại, thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã gần mười giờ tối rồi. Cô chống nạnh đuổi anh xuống giường cho mình ngủ.

- Không, anh vừa cứu em đấy. Anh ngủ giường, em ngủ sô pha đi.

Thiên Hạo mặt dày ôm chặt chiếc gối ôm cửa cô dính như keo ở trên giường. Cuộc chiến tranh giành lại một lần nữa diễn ra.

Mười phút sau.

- Ranh giới đây nhé!! Anh không được vượt qua cái mức này đâu đó.

- Sao bên em nhiều chỗ thế? Em chia kiểu gì vậy?

Giành giật cũng mệt, hai người quyết định chia giường ra ngủ. Cô dùng chiếc gồi ôm cửa mình làm ranh giới. Nhưng bình như có gì đó sai sai, nếu chiếc giường được chia làm năm phần thì cô đã chiếm hết bốn phần rồi. Chỉ chừa cho anh một chút ngoài rìa đủ nằm ngửa thôi, những mà chỉ cần trở người một chút sẽ rớt xuống giường ngay.

Anh thì vẫn đang chật vật, trằn trọc không ngủ được còn cô nhóc ngày lại ngáy khò khò rồi. Tay chân Yên Nhi dang rộng như kiểu 'Giang sơn này là của riêng ta '.

Anh quẳng luôn cái thứ gọi là ranh giới kia xuống sàn, điều chỉnh lại tư thế nằm giúp cô sao cho thục nữ một tí. Rồi cư nhiên nhích người xê vào nằm gần cô mà ngủ ngon lành.

[ Like - Theo dõi - Comment ủng hộ tớ nha! ]