Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 10: Tìm thấy!!




[...]

Sáu tiếng trước, trước cổng trường.

- Mấy chú là ai?

Yên Nhi đang gục mặt khóc nức nở thì không biết ở đâu ra có hai tên đàn ông mặt mày ghê rợn, gớm ghiếc đến vỗ vai cô.

- Còn nhỏ mà xinh thế nhờ!! Người nhà chưa đến đón hả? Để chú đưa cháu về có chịu không?

Một tên trong số đấy cười cười, rồi vuốt ve khuôn mặt của Yên Nhi. Cô sợ hãi lùi dần về phía sau, cho đến khi đụng phải vách tường.

- Không đâu, con không đi với các chú đâu.

Gã đàn ông kia nháy mắt với đồng bọn của mình. Hai người liền tiến đến gần cô, ép sát Yên Nhi vào vách tường. Cũng may nhờ có thân hình nhỏ nhắn, cô thuận tiện lách được ra bên ngoài.

- Á à...thì ra nhóc muốn chơi đuổi bắt sao? Cũng thú vị đó, chú đây sẽ bắt được nhóc.

Yên Nhi đâm đầu chạy về phía trước, cũng không biết là sẽ chạy đến nơi nào. Nhưng dường như có linh tính đang mách bảo cô cứ chạy theo hướng này thì sẽ được an toàn.

Không ngờ chạy bừa theo cảm tính lại dẫn Yên Nhi đến một nghĩa trang. Mà còn là nơi đã chôn cất bà ngoại của cô. Yên Nhi lúc này càng sợ hơn, cô thấy hối hận rồi. Bây giờ xung quanh cô chỉ toàn là mồ mã, chẳng có một bóng người nào.

- Ngoại ơi, huhu...cứu cháu với...á.

Yên Nhi va phải vào một rễ cây chắn ngang đường đi, ngã nhào xuống đất. Tay chân quần áo của cô đã lấm lem bùn đất.

- Bé cưng, bắt được cưng rồi!! Hahaa

Hai gã kia cũng đã đuổi đến nơi, Yên Nhi mếu máo muốn chạy tiếp nhưng không được, dường như bị trật khớp chân rồi. Cổ chân đau nhói, đến đứng lên cũng chẳng được thì sao sao mà chạy đây.

- Đừng đến đây mà...tránh ra đi... ngoại ơi, ngoại ơi cứu con.

Yên Nhi quăng cặp sách của mình vào hai người bọn họ, nhưng cũng chẳng hề hấn gì. Hai gã tiến đến, một tên giữ lấy chân Yên Nhi, một tên còn lại giữ hai tay của cô. Yên Nhi gắng sức vùng vẫy, kêu cứu trong vô vọng.

Gâu gâu gâu...

Từ trong bóng tối, một đôi mắt sáng hiện lên. Không biết từ đâu có một chú chó chạy như bay lao vào cắn xé hai gã bọn họ.

- Khốn khiếp...từ đâu ra vậy. Mau giết nó đi mày.

Yên Nhi được giải thoát, cô nhanh chóng lết ra phía sau ngôi mộ. Run rẩy ngó nhìn chú chó đang chiến đấu với hai gã biến thái đấy.

- Chó má...nó cắn vào bụng tao rồi. Mau đập nó đi, nhanh lên...đau quá.

Chú chó cắn chặt vào bụng của một tên trong đấy. Dù tên còn lại có cố kéo chú ra nhưng vẫn không ăn thua. Tên đấy nắm được một khúc củi khô, đập liên hồi vào đầu của chú chó. Sau những nổ lực thì cuối cùng họ cũng làm cho chú chó chịu thả ra.

- Bỏ đi...mau đưa tao đến bệnh viện... không thì tao chết mất.

Chờ hai tên đấy đi khuất thì Yên Nhi mới dám bò ra. Chú chó cà nhắc đi vào bụi cây, lục lọi trong đấy vài phút rồi trở ra với một chú chó con màu trắng ngặm trong miệng.

Gâu.

Nó thả con mình xuống trước mặt Yên Nhi, sủa lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất hấp hổi, thở gấp. Ở khoảng cách gần này cô mới thấy được đầu của nó đang chảy rất nhiều máu. Yên Nhi cảm động bật khóc nức nở. Tất cả cũng vì cứu cô mà chú chó mới phải như vậy.

- Oa. Cảm ơn...cảm ơn rất nhiều. Yên tâm đi nha, mình sẽ nuôi dưỡng con của cậu thật tốt.

Cuổi cũng thì chú chó cũng yên tâm trút hơi thở cuối cùng. Chó con bỗng nhiên kêu lên vài tiếng ứa ứa trong cổ họng, vô cùng thảm thiết, hình như cảm nhận được người thân của nó đã mất đi rồi.

- Ngoan...lại đây với chị.

Yên Nhi bế chú chó con vào lòng, dựa người vào vách mộ, đăm đăm nhìn vào xác ân nhân cứu mạng của mình. Vừa lạnh, vừa đói, cô cũng dần thiếp đi sau đó.

[...]

Trong thành phố có tổng cộng đến ba nghĩa trang. Thiên Hạo không biết nghĩa trang mà mẹ nói đến là chỗ nào. Anh đành phải đi hết tất cả trong số đấy.

- Yên Nhi, nhóc có ở đây không?

Đi đến nghĩa trang đầu tiên, anh cả vào trong tìm kiếm khắp các dãy mộ nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Trời tối mù mà anh không mang theo đèn pin, chỉ có mỗi ánh sáng của điện thoại.

Không khí càng lúc càng lạnh lẽo. Sương đêm cũng đủ khiến anh phát lạnh. Thế mà anh lại để cô dầm mưa cả một buổi chiều. Ở đây không tìm thấy cô, anh tiếp tục lên xe chạy đến nghĩa trang thứ hai.

- Yên Nhi, có ở đây thì lên tiếng đi. Anh xin lỗi mà.

Thiên Hạo hô to tên của cô, cũng tương tự như ban nãy. Thế nhưng lần này cũng không thấy đâu.

Gâu gâu gâu.

Khi anh định leo lên xe chạy đến nghĩa trang cuối cùng thì tiếng sủa non nớt của chó con đã níu anh ở lại. Thiên Hạo lần theo tiếng sủa đấy đến được nơi mà Yên Nhi đang ngồi ngủ.

- Này nhóc con...em làm sao vậy? Sao nóng dữ vậy nè!!

Nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất, quần áo hơi xộc xệch của cô anh vô cùng lo lắng. Thiên Hạo đến gần vỗ nhẹ vào má Yên Nhi nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hai mắt vẫn nhắm tịt.

Trong mắt chú cho con là hình ảnh anh đang vã liên tục vào mặt cô chủ mới của mình. Nó nhảy phốc ra khỏi người cô, gặm lấy ống quần của Thiên Hạo giật xé.

- Ưm...đừng mà...tránh ra.

Yên Nhi bất ngờ mở mắt, theo phản xạ xô ngã Thiên Hạo bật ngửa ra sau. Anh bị cô đẩy ngã chống vó, cũng không trách cô, anh lồm cồm ngồi dậy cởi áo khoác của mình bao bọc khắp cơ thể Yên Nhi.

- Xin lỗi. Tôi quên mất việc đón em.

Anh xin lỗi mà không có một chút thành ý gì. Giọng nói hững hờ,. khuôn mặt kiêu ngạo nhìn sang hướng khác chứ không nhìn vào mắt cô. Yên Nhi đương nhiên không dễ dàng gì mà tha thứ cho anh. Cô vung nắm đấm nhỏ đấm túi bụi vào lòng ngực của anh.

- Nếu ghét em không muốn đến thì nói thẳng ra đi. Bày đặt quên này quên nọ. Tại anh....tất cả là tại anh. Tại anh mà em phải đứng dầm dưới mưa cả buổi, tại anh mà em xém bị người khác xâm hại, tại anh mà em bị trật chân, cũng tại anh mà chó mẹ phải chết...anh...anh nghĩ xin lỗi là xong hết hả....huhu.

Thiên Hạo không phải kháng, để mặc cho cô đánh đến khi nào mệt thì thôi. Yên Nhi ôm lấy lòng ngực thở hồng hộc, thật là đánh người đàn ông này cô chỉ thêm đau tay chứ chẳng được thứ gì.

- Đánh đủ chưa? Hết giận chưa, anh đưa em về.

LIKE - THEO DÕI - VOTE CHO MÌNH NHA!!