Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 832




MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!


ĐÂY NÈ

*********************************


Tân Dương lạnh lùng nhìn anh ta: “Nhà tôi không có người lớn”
“Được rồi được rồi, nhà cậu không có người lớn. Thế thì cậu đưa video cho tôi đi3”
“Chỉ cần anh không gây chuyện với tôi, đương nhiên tôi sẽ không đăng video đó lên”
“Vậy thì không được. Cậu bắt buộc phải đưa video1 đó cho tôi” Anh ta uy hiếp: “Nếu đang ở trên người cậu thì
giao ngay ra, tôi sẽ đến nhà cậu rồi lấy bộ thu tín hiệu và coi như chưa từng thụ lý việc9 này.”
“Vậy thì không được, tôi có việc gấp phải đi” Tân Dương nhất quyết không nhường.
“Nếu đã có việc gấp thì càng không nên để mất3 thời gian. Đi thôi, tôi đi cùng với cậu”
Nói xong, mấy viên cảnh sát bèn bao vây quanh Tân Dương.
Tân Dương siết chặt nắm tay, đang 8giằng co thì có thêm vài chiếc xe cảnh sát xuất hiện trong ngõ.
Viên cảnh sát kia sững ra rồi nhìn về phía sau, anh ta trở nên bất an ngay khi nhìn thấy biển số xe cảnh sát.
Đó là xe của thủ trưởng cục cảnh sát khu vực này.
Anh ta nhìn sang Tân Dương rồi hằn học uy hiếp: “Chỉ cần cậu không nói linh tinh, tôi sẽ không đi lấy thứ đó nữa”
Nói xong, anh ta lập tức đi lên nghênh đón.
“Thủ trưởng Vương, sao anh lại đến đây thế này?”
Đó là Vương Lực, thủ trưởng của cục cảnh sát khu vực phía Đông thành phố. Anh ta liếc nhìn viên cảnh sát đang
bước lên đón mình, anh ta biết viên cảnh sát này, là một phó sở trưởng tên Trương Dự.
Chiến Lê Xuyên và Cảnh Thiên cũng theo đến.
Cảnh Thiên xuống xe, Tân Dương vừa liếc nhìn đã trông thấy cô, ánh mắt như ao nước tù bỗng có một vệt sóng.
“Thế này là sao?” Thủ trưởng Vương Lục hỏi Trương Dự.
Trương Dự đáp: “Haha, tôi nhận được cuộc gọi báo bên này có ẩu đả vì mâu thuẫn khi tránh xe, ban nãy tôi đã hòa
giải rồi, hai bên đều không có ý định truy cứu nữa”
Trương Dự vừa nói vừa quay người lại đánh mắt với Tân Dương.
Anh ta đã nói trước rằng đối phương không truy cứu trách nhiệm của Tân Dương nữa, cũng tức là đối phương sẽ
không bắt Tân Dương phải bồi thường chi phí chữa trị, thế nên anh ta nghĩ Tân Dương cũng nên thức thời.
Những lời cảnh cáo của Trương Dự không hề đổi lại được sự biết điều của Tân Dương.
“Tôi đi taxi đến bệnh viện, nhưng taxi lại đi đường vòng rồi vào cái ngõ này. Sau đó có hai chiếc xe kẹp tôi ở giữa
và bắt tôi đưa tiền ra. Tôi đánh gục đám người này rồi báo cảnh sát, anh cảnh sát này bắt tôi phải chấp nhận con gái
của lãnh đạo cấp cao trong Trung Bác là Mai Thường Kiến, hoặc là bắt tôi bồi thường phí chữa trị của đám côn đồ
ăn cướp này. Còn bảo tôi không thể dùng sức của một mình tôi để đối đầu với xã hội.”
Cảnh sát nghe Tân Dương Khai anh ta ra một cách rất không thức thời như vậy, trong lòng vô cùng tức giận và
cũng vô cùng sợ hãi, nhưng anh ta không thể làm gì Tân Dương ngay trước mặt thủ trưởng được.
Bởi vì sự thật là Tân Dương có video.
“Thủ trưởng Vương, Tân Dương là nghệ sĩ, anh ta có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình. Mẹ anh ta vẫn
đang chờ tiền ở bệnh viện, chúng ta đưa anh ta tới đó trước đã. Còn về đám người này…”
“Chủ tịch Chiến yên tâm, cho dù là Trương Dự hay đám côn đồ này, chúng tôi đều sẽ điều tra giải quyết thật
nghiêm, tuyệt đối không lơ là” Vương Lực vội vàng nói.


“Anh làm việc thì tôi yên tâm rồi”
Nói xong, Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên, lúc này Cảnh Thiên mới lên tiếng: “Giới thiệu với anh, đây là chồng tôi, Chiến Lê
Xuyên”
Tuy Cảnh Thiên xuất hiện rất đột ngột, thậm chí Cảnh Thiên còn không gọi anh ta, hai người không chào hỏi lẫn nhau một câu nào,
nhưng Tân Dương không hề cảm. thấy ngại ngùng.
Không biết vì sao, anh ta và Cảnh Thiên mới chi gặp nhau hai lần, còn không thể coi là bạn bè, nhưng khi gặp Cảnh Thiên, anh ta lại
có cảm giác rất thân thiết.