Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 714




vietwriter.vn


*********************************


Tuy cô không phải tiểu thư danh giá gì nhưng có thể có được thành tựu như hôm nay, cô vẫn đang được mong đợi.
Nếu cô học y, có lẽ ít nhiều gì cũng từn3g nghe nói đến nhà họ Phong ở châu Đế nhỉ?”
Khi người phụ nữ đó nhắc đến nhà họ Phong, đầu ngẩng cao hơn lên, biểu cảm vốn dĩ đã rất kiêu căn1g càng khiến
người ta nghĩ cô ta muốn hếch cầm lên tận trời.
Nhà họ Phong từng là nhà giàu nhất châu Đế. Tổ tiên là thể gia ngày, đời nào cũn9g có một ngày hàng đầu.
Khi nhà Thanh vẫn chưa sụp đổ, nhà họ Phong đã thấy trước được thể cục tương lai không tốt nên chuyển rất
nhiều tài s3ản đến tô giới của Anh rồi đến tô giới của Pháp, sau đó chiến tranh nổ ra, nhà họ Phong chuyển toàn bộ
tài sản đến nước M.
Trong nước thì chỉ8 để lại vài chi thứ không đáng để mắt đến.
Khi kinh tế nước nhà tụt lùi nhất, bọn họ không hề trở về mà vẫn ở lại nước ngoài phát triển sự nghiệp, tích lũy tài
sản. Sau khi nước nhà bắt đầu phát triển, bọn họ thấy không gian phát triển quốc nội lớn hơn quốc ngoại, lúc ấy
mới được coi là nhân tài rồi tiến cử về nước.
Khi đó dù là nền kinh tế hay trình độ chữa bệnh vẫn còn rất lạc hậu, Vì vậy nhà họ Phong đã lấy được rất nhiều lợi
ích.
Thế nên chẳng mấy chốc, gia tộc từ nước ngoài về này đã chầm chậm đứng vững chân ở châu Đế, cũng từ từ trở
thành gia tộc hạng nhất ở châu Đế.
Mấy năm gần đây, cùng với sự phát triển của Liên minh y học do gia tộc Hill đứng đầu, nhà họ Phong gia nhập liên
minh và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ lần nữa. Người đến nhờ họ khám bệnh dần nhiều lên, mức phí khám bệnh
cũng lớn dần, nhà họ Phong nhảy từ gia tộc hạng nhất lên đứng ngang hàng cùng ba hào môn đứng đầu châu Để là
nhà họ Để, nhà họ Đỗ và nhà họ Mẫn.
“Đương nhiên là tôi từng nghe nhắc đến nhà họ Phong hàng đầu ở châu Đế, những nhà họ Phong có liên quan gì
đến tôi sao?”
Người phụ nữ mỉm cười, khí thể hơn người khi đối mặt với Cảnh Thiên.
“Nếu cô đã biết đến nhà họ Phong, tôi sẽ không phổ cập thêm với cô nữa. Đây là danh thiếp của tôi, tôi là Phong
Uẩn, có hai của dòng chính nhà họ Phong”
Khi nói ra năm chữ “dòng chính nhà họ Phong”, ai cũng có thể mường tượng được vẻ mặt kiêu ngạo của Phong
Uẩn.


“Lần này đến tìm cô là để mời cô tham gia Liên minh y học của chúng tôi. Hai cuộc phẫu thuật của cô Cảnh với cậu
Chiến và cậu Lục vô cùng thành công, Liên minh y học đánh giá rất cao, vì vậy để tôi đích thân đến đây mời cô
Cảnh tham gia Liên minh y học của chúng tôi. Trên thế giới này có rất nhiều người giàu có bị liệt hoặc đi lại bất tiện,
sau này liên minh chúng ta sẽ tiếp nhận nhiều cuộc phẫu thuật như vậy hơn. Cô Cảnh, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Hồng Lục tức đến mức bật cười trước những câu nói của Phong Uẩn, đang định phản bác thì Cánh Thiên đã thổi
một cái vào tấm danh thiếp đang để trước mặt mình không quá xa.
Hơi thổi này có mang nội lực.
Còn bên gã vệ sĩ, vì Cảnh Thiên vẫn chưa nhận lấy danh thiếp nên bàn tay đang cầm tấm danh thiếp cũng dần trở
nên tùy tiện.
Hắn ta đang đưa danh thiếp cho Cảnh Thiên bằng một tay, thế nên khi Cảnh Thiên thổi như vậy, tấm danh thiếp bị
một luồng nội lực cuốn lấy và tuột khỏi tay hắn.
Vệ sĩ hoàn toàn không ngờ tấm danh thiếp lại bị thổi đi, đang muốn giữ lại thì phán đoán sai tốc độ bay của tấm
danh thiếp, bắt hụt.
Còn tấm danh thiếp viết tên Phong Uẩn lại bay ngược trở về chỗ Phong Uẩn.


Điều khiến người ta bất ngờ hơn chính là tấm danh thiếp đó bay với tốc độ rất nhanh, rõ ràng Phong Uần đã nghiêng đầu đi rồi, ai ngờ
tấm danh thiếp lại quay một vòng từ phía sau, bay ngược lại.
“Cô chủ!”
Vệ sĩ kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Khi Phong Uần định thần lại, tấm danh thiếp đã lướt qua mặt Phong Uẩn, để lại trên má cô ta một vết.