Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 667




Đương nhiên Chiến Lệ Xuyên biết vợ mình có ý gì, anh bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên.
Lam Cảnh Loan.
Đế An Nhiê3n biết bố mẹ mình sống ở đây nên vội vàng đến ngay. Cô ta nhất định phải để cho bố mẹ biết con khốn
Cảnh Thiên kia là lo1ại đê tiện yêu mẹ như thế nào. Khi đến Lam Cảnh Loan, Đế An Nhiên ngơ ngác.
Mẹ nó!
Nơi này lại là khu nh9à ở bình thường của tầng lớp cấp cao. Còn biệt thự nơi bố mẹ ở hoàn toàn không phải là một
khu biệt thự chuyên dụng, hóa3 ra là loại biệt thự hỗn hợp hoàn toàn thấp kém.
Đế An Nhiên không thể hiểu được tại sao bố mẹ mình lại làm vậy.8
Cho dù họ định ở đây một khoảng thời gian thì cũng phải mua một căn nhà chứ, cho dù không mua một ngôi nhà
hơn một trăm mẫu như nhà họ Chiến thì ít nhất cũng có thể đến khu biệt thự cao cấp để mua một căn nhà.
Ví dụ như Khê Công Quán mà cô ta biết cũng không tồi. Nhà ở đó kém nhất cũng là hơn một trăm triệu.
Vì không có thẻ ra vào nên Đế An Nhiên chỉ có thể đi bộ đến khu biệt thự.
“Cô An Nhiên, cô đến rồi à?”
“Rốt cuộc là bố mẹ sao thế? Sao lại ở một nơi kém thế này?” Đế An Nhiên không vui.
Đương nhiên quản gia Lục biết chuyện cô chủ thật cô chủ giả, ông ta liếc nhìn Đế An Nhiên.
Nói thật, ông ta cũng chưa từng thích cô chủ này, quá ngang ngược.
“Bố mẹ tôi đâu? ở trên tầng à?”
“Ông bà chủ ra ngoài vẫn chưa về”
“Đi đâu thế?
“Tôi không rõ lắm, hay là cô gọi điện hỏi họ xem sao?”
Đế An Nhiên: “Bỏ đi.”
“Nghe nói anh cả, anh hai và anh ba đều đang ở thành phố H?”
“Đúng vậy” Quản gia Lục cung kính đáp.


“Có biết họ đến thành phố H để làm gì không?”
“Tôi không rõ lắm, hay là cô gọi điện hỏi họ xem sao?”
Đế An Nhiên nhìn quản gia, nói: “Quản gia Lục, trước đây ông không phải người qua loa như vậy!”
Quản gia Lục nở nụ cười của một quản gia chuyên nghiệp: “Cô chủ, cũng giống như cô làm gì thì tôi cũng không có
quyền hỏi đến vậy, ông bà chủ và ba cậu chủ làm gì, tôi cũng không có quyền hỏi đến”
Đế An Nhiên biết ông ta chỉ qua loa cho có lệ với mình thôi, nhưng hai quản gia trong nhà đều là thân tín của bố
mẹ, cô ta không thể đuổi việc được, chỉ có thể cho qua.
“Tìm cho tôi một căn phòng to, có ánh sáng tốt, mấy ngày này tôi cũng sẽ ở đây.”
Đế An Nhiên nói xong thì bật tivi lên.
Xem tivi chưa đầy một giây, cô ta đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Bởi vì lúc này trên mặt quản gia Lục hiện
lên hai chữ “khó xử.
“Sao hả? Căn biệt thự này bé đến mức không có phòng nào tôi ở được à?”
Quản gia Lục đang định gật đầu thì Đế An Nhiên lại nói: “Biệt thự này tuy nhỏ nhưng nhìn từ phía trước chắc hẳn
bên trên có bốn phòng, phía sau có thể nào cũng phải có sáu phòng chứ? Bố mẹ tôi ở một phòng, mỗi người dùng
một phòng sách, còn lại nhiều phòng như vậy, ông sẽ không định nói là mỗi người giúp việc trong nhà này đều ở
một phòng đấy chứ?”
Quản gia Lục cười rất miễn cưỡng: “Đương nhiên là không phải. Nhưng… các cậu chủ đã dùng mất mấy căn phòng
bên trên rồi”
Đế An Nhiên nghe vậy, miệng không khỏi co giật.


“Anh cả, anh hai và anh ba đến đây ở?”
“Vâng”
Đế An Nhiên không tin. Bởi vì cho dù là ở nhà họ Đế, số lần ba người đó về nhà chi đếm trên đầu ngón tay.
Đế An Nhiên liếc nhìn quản gia Lục rồi đi thẳng lên tầng, tùy ỷ đầy cửa của một căn phòng ra, đón nhận luôn ánh mắt lạnh lùng của
Đế Vân Hi.