Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 657




nếu không thì sao? Chiến Lệ Xuyên hỏi.
Nhìn người mặt không đổi sắc này, Chiến Khôn Vũ vẫn hơi chột dạ. Nhưng thử3 nghĩ mà xem, Chiến Lệ Xuyên này
rõ ràng là người máy mà hắn nhìn thấy ngày hôm đó, người máy dù có gặp phải chuyện gì c1ũng sẽ không thay đổi
sắc mặt.
Cho dù giáo sư J gì đó thật sự có thể chữa khỏi cho bệnh nhân bại liệt thì hắn cũ9ng không tin một người mấy hôm
trước còn ngồi trên xe lăn đuổi bọn họ ra khỏi nhà, giờ lại khỏi ngay rồi.
Vì vậy3, Chiến Lệ Xuyên này chắc chắn không phải là thật.
Chỉ cần mọi người biết anh ta là người máy thì sau này anh ta8 muốn ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng quản trị sẽ
càng khó hơn.
“Nếu không thì anh sẽ nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn AUPU cho Chiến Vũ Hằng”
“Cậu im mồm đi!”
Chiến Vũ Hằng đúng là bị Chiến Khôn Vũ chọc cho tức chết rồi.
Anh ta đã không còn suy nghĩ tranh giành nữa, nhưng cái tên Chiến Khôn Vũ ngu ngốc này lại cưỡng ép kéo anh ta
vào cuộc như vậy.
Chẳng lẽ hắn vẫn trông cậy vào mình làm chủ tịch hội đồng quản trị rồi sẽ đề bạt hắn à?
Hờ hờ.
Trước đây cả nhà này bề ngoài thì đều dính chặt lấy anh ta, cuối cùng mới phát hiện, anh ta chỉ là quân cờ của
Chiến Thu Du mà thôi. Trên thực tế, ngoại trừ Chiến Cẩn Hựu là người của Chiến Lệ Xuyên ra thì những người
khác trong nhà này đều là người của Chiến Thư Du.
Bây giờ không biết Chiến Thư Du đã bị Chiến Lệ Xuyên đưa đi đầu, nhà chị thứ bọn họ sa sút rồi, giờ lại nhớ đến
anh ta à?
“Chiến Khôn Vũ, cậu đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao cậu lại làm như vậy. Có
phải cậu nghĩ không còn Chiến Thư Du nữa thì tôi chính là chỗ dựa duy nhất của nhà chị thứ mấy người đúng
không? Chỉ cần tôi làm chủ tịch hội đồng quản trị thì nhà chị thứ mấy người có thể sẽ có đường ra? Hừ, đừng mơ
nữa! Không có cửa đâu! Nếu tôi làm chủ
Chủ tịch hội đồng quản trị thì chị thứ nhà họ Chiến và nhà họ Chiến của Tập đoàn AUPU đã không còn quan hệ gì
nữa rồi”


Chiến Khôn Vũ: …
Hắn đang mở đường cho chức chủ tịch hội đồng quản trị của anh ta, anh ta lại nói hắn như vậy?
Chẳng trách ông nội, bác cả và bổ hắn đều không coi trọng Chiến Vũ Hằng.
Đúng là một người không có gan làm chuyện lớn.
Chiến Khôn Vũ phẫn nộ nhìn Chiến Vũ Hằng, nói: “Chiến Vũ Hằng, anh đúng là đồ nhu nhược! Anh còn chẳng
đấu lại được một người máy!”
“Cậu câm miệng đi!” Chiến Vũ Hằng cũng tức giận gầm lên: “Cậu luôn mồm nói A Xuyên là người máy, nếu A
Xuyên tiếp nhận kiểm tra thì việc cậu đang làm chính là phỉ báng. Bây giờ nhà cậu và nhà tôi đã không còn quan hệ
gì nữa rồi, phỉ báng là phải ngồi tù đấy. Cậu chắc chắn muốn làm loạn lên như thế này à?”
Nghe thấy ngồi tù, tuy trong lòng Chiến Khôn Vũ căm hận nhưng hắn vẫn rất sợ.
Tuy công ty bất động sản của hắn bị nhiều thể lực cản trở nhưng vẫn chưa phải là hoàn toàn phá sản, đã đầu tư từ
lâu, bây giờ chính là lúc phải thu về.
So với ngồi tù, chắc chắn hắn muốn sau khi lấy được tiền sẽ không đầu tư nữa, ra nước ngoài bắt đầu lại từ đầu
hơn.


Ngay lúc này, một nhóm cảnh sát xông vào hội trường buổi họp báo.
Chiến Khôn Vũ vừa nhìn thấy cảnh sát thì giống như một con chuột nhìn thấy mèo. Hắn muốn rời đi nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại.
Lúc này Chiến Lệ Xuyên mới lên tiếng.
“Nếu mọi người đều nghi ngờ tôi là một người máy, vậy xin nhờ giáo sư Nghiêm Thanh Phong kiếm tra cho tôi. Hôm nay là ngày đầu


tiên tôi đàm nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn AUPU, tôi cũng hy vọng rằng Tập đoàn AUPU có thể phát triển thêm
một bậc dưới sự lãnh đạo của tôi, để tránh sau này xuất hiện tình trạng bôi nhọ danh tiếng của tôi gây hoang mang hoặc hỗn loạn
tương tự