Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 653




Phải nói chứ, đúng là các thông minh hơn người bình thường một chút chút.
Cũng khó trách rất nhiều người bên ngoài3 đều không thắng nổi anh cả của anh ta.
Nhưng mặc cho anh cả cho thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đ1oán ra được em gái hiện tại chính
là Saka, mà anh ta đúng là sau năm 15 tuổi bị thương nặng được Saka cứu và đã trở thành9 bạn của cô. Hơn nữa
còn là bạn tốt đến mức có thể nhận được tài sản thừa kế của cô.
“Anh đoán thế này cũng có lý3, nhưng…” Đế Vân Mặc mỉm cười: “Lúc trước em vẫn luôn ở nước B, không lâu trước
khi bố mẹ gặp em gái, em mới phát hiện 8ra hành tung của mọi người khác lạ nên theo tới. Anh cả, chuyện này anh
điều tra là biết ngay thôi, em không cần thiết phải lừa anh làm gì?
Điều tra?
Anh ta không biết phải đi điều tra à?
Anh ta không chỉ điều tra mà còn điều tra rất nhiều, điều tra hai con cẩu này rõ ràng mười mươi.
Cẩu Tiêu trừ vụ hơi cầu một tí thì không có gì khác cả, chỉ là đến trước ngắm trăng trước mà thôi.
Nhưng cẩu Mặc này lại khá lợi hại.
Dù anh ta có điều tra như thế nào thì Đế Vân Mặc cũng có hành tung bình thường, hôm bố mẹ và Thiên Thiên nhận
nhau, Đế Vân Mặc mới gặp Thiên Thiên lần đầu tiên.
Nhưng anh ta cảm thấy con cẩu này có vẻ quen thân với Thiên Thiên hơn người làm anh cả như anh ta.
Thân hơn rất nhiều!
“Em cho Thiên Thiên bao nhiêu tiền?”
Đế Vân Mặc mỉm cười: “Cũng không nhiều, chỉ hơn hai mươi tỷ thôi. Thêm một số không.
Suy cho cùng số tiền này cũng không phải của anh ta, vốn dĩ là tiền của em gái. Anh ta phải trả lại tài sản thừa kế
này chứ.
Tính đi tính lại, thực ra anh ta hoàn toàn không cho tiền.
Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu đều nhìn thằng em không mấy khi gặp của mình, vẻ mặt xa lạ.


Nhìn sự nghi hoặc như tên ngốc của ông anh trai, Đế Vân Mặc cười hì hì, vẻ mặt vô tội.
“Hai người nhìn em như vậy làm gì?”
“Không nhận ra em lại kiếm được nhiều tiền như vậy dựa vào lừa bịp đấy.” Đế Vân Tiêu không vui.
Nghĩ đến việc mình chỉ tặng em gái một chiếc ô tô trị giá một trăm triệu đô la Mỹ là đã thấy mình nghèo kiết xác
rồi.
So với Đế Vân Tiêu, Đế Vân Hi còn buồn bực hơn.
Bởi vì anh ta chỉ đưa hơn sáu mươi triệu đô la Mỹ.
Nói trắng ra, mảnh đất trị giá hơn mười tỷ nhân dân tệ kia là do Chiến Lệ Xuyên cho.
Dù sao cũng là Chiến Lệ Xuyên bỏ tiền, đấu giá đất, anh ta chỉ mượn hoa dâng Phật mà thôi.
Nhìn hai ông anh đang rình rập như hổ đói, Đế Vân Mặc đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn.
“Ờ, em ra ngoài gọi điện thoại đây, hỏi xem bao giờ em gái về, bao giờ chúng ta ăn cơm!”
Ngay lúc Đế Vân Mặc đứng lên, Đế Vân Hi và Đế Vân Tiêu một người khoác vai bên trái, một người khoác vai bên
phải của anh ta, khiến anh ta không thể nào nhúc nhích được.
Ngay lập tức, cả người bị hai ông anh đè xuống đất giày vò.


“Thằng út, nói cho anh biết tiền của em từ đâu ra hả?”
“Thằng út xuất sắc nhi! Nói cho anh nghe quá trình trường thành của em đi”
Phó quản gia và người giúp việc đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy ba cậu chủ gần như hô mưa gọi gió bên ngoài lúc này giống như trẻ con
vậy, tất cả đều đang nằm trên mặt đất.
Thảm nhất chính là cậu ba, bị cậu cả và cậu hai đè chặt dưới đất, ông ta chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân của cậu ba giống đuôi cá
đang giãy giua trên thớt, phạch phạch. Vì sức của cậu ba quá mạnh nên khi bị cậu ba và phải, đầu của cậu cả không ngừng đập vào
bàn uống nước, ông ta cũng sợ cậu cả thông minh như vậy sẽ bị đập đến ngu người, nhưng cậu cả dường như thà bị đập ngu người
cũng không chịu tha cho cậu ba.