Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 568




“Chăn của anh đầu?” Cảnh Thiên đột nhiên hỏi.
“Hôm nay khi chuyển giường đi, tôi quên bảo họ chuẩn bị chăn cho tôi. Tôi đi tìm quản gia Tư vậ3y.” Cảnh Thiên
vội vàng gọi anh lại.
“Đã hơn ba giờ sáng, quản gia Từ ngủ từ lâu rồi, hay là… nếu anh không chê thì chúng ta đắp chung chă1n cũng
được.”
“Tôi sợ em chê tôi.”
Thái độ của Chiến Lệ Xuyên rất thành khẩn, vẻ mặt tôi vào ngủ ké thôi, em không chê tôi là được9, khiển Cảnh
Thiên lại đè nén nhận thức xấu xa trong lòng mình xuống một lần nữa.
Đây là người đàn ông đầu tiên tỏ vẻ lúng túng khi đối mặt 3với chuyện lên giường với cô.
Những người đàn ông đối mặt với cô trước đây, còn chưa vào phòng ngủ của cô đâu đấy, thế mà đã tỏ vẻ muốn ăn
t8hịt cô rồi, đúng là nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn. Cảnh Thiên ngồi trên giường nhìn Chiến Lệ Xuyên vẫn
đứng bên cạnh giường, hoàn toàn không có cảm giác buồn nôn sởn gai ốc khi đến gần đàn ông, cô như yêu tinh
nhìn Đường Tăng, hỏi: “Anh đứng đó làm gì? Mau năm xuống đi, anh không buồn ngủ à?”
“Cảm ơn Thiên Thiên.”
Chút chuyện nhỏ này cũng phải cảm ơn, cảm thấy hình như cô đã làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy. Khi Cánh Thiên
hoàn hồn lại, Chiến Lệ Xuyên một giây trước đứng bên cạnh giường giờ đã nằm trong chăn rồi.
Tốc độ này…
Cảnh Thiên cũng nằm xuống.
Vừa nằm xuống, Chiến Lệ Xuyên liền nói: “Em vừa mới trộn nhiều thuốc như vậy, làm thuốc viên lâu thế, tay có
mỏi không?”
“Không mỏi.”
Dù sao thì cô cũng có nguyên khí, chuyện trộn thuốc điều chế thuốc này không thành vấn đề với cô.
Tuy nhiên, Cảnh Thiên cảm thấy có một đôi bàn tay to ấm áp từ trong chăn vươn tới cánh tay cô và giữ lấy, sau đó
nhẹ nhàng bóp cánh tay cô bằng một lực vừa phải.


Rất thoải mái.
“Có mạnh không?”
Hương vị mát rượi và độc nhất của Chiến Lệ Xuyên nhẹ nhàng phải vào tai cô.
Cảnh Thiên được xoa bóp rất thoải mái, cộng thêm sự tín nhiệm dành cho Chiến Lệ Xuyên, cô nhanh chóng mơ màng buồn ngủ, giọng nói cũng là âm mũi.
Sau khi xoa bóp một lúc, Chiến Lệ Xuyên lại nhẹ giọng hỏi: “Có dễ chịu không?”
Nghe được giọng nói ngân nga của đối phương, Chiến Lệ Xuyên càng xoa bóp tốt hơn.
Khi hơi thở của cô gái bên cạnh gần như ổn định, Chiến Lệ Xuyên lại nhẹ nhàng nói: “Tôi mát xa đầu cho em được
không?”
Sau một hai giây, tiếng “Ừ” mới nhẹ nhàng vang lên.
Chiến Lệ Xuyên nói: “Xoa bóp thế này không tiện, tôi đưa tay qua sau gáy của em, em sát lại bên này một chút.”
Cảnh Thiên phản ứng lại một lúc, sau đó mới từ từ dịch về phía Chiến Lệ Xuyên.
Còn Chiến Lệ Xuyên thì nhân cơ hội đưa tay qua bên dưới gáy Cảnh Thiên, dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái
dương ở phía bên kia của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên cảm thấy thoải mái, ngay lập tức sán vào lòng anh.
Chiến Lệ Xuyên cũng nhân cơ hội mà dịch người.
Khoảng cách lịch sự mà hai người vẫn duy trì biến mất ngay lập tức.


Dần dần, ngay cả khoảng cách an toàn cũng biến mất luôn.
Cuối cùng, cả người Cảnh Thiên đã cuộn trong vòng tay của Chiến Lệ Xuyên, còn Chiến Lệ Xuyên thì vòng tay ôm lấy cô, khoảng
cách giữa hai người đã trở thành một con số âm.
Ngày hôm sau, Cảnh Thiên thức dậy trước.
Khi tinh dậy, cô phát hiện mặt mình đang tựa vào một lồng ngực rộng lớn. Đang định xù lông lên thì lại nhận ra đối phương ngủ rất


quy củ, chân tay duổi thắng. Còn cô thì nằm bò trên người đổi phương như rùa vậy, một bên chân còn gác lên người anh.