Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 551




Nhìn thấy Chiến Thư Du nằm bất động trên mặt đất, trong mắt Chiến Tam đầy vẻ chán ghét.
Bên ngoài nhà có một người đàn3 ông cầm hộp dụng cụ đang đi vào, người đàn ông này mở hộp dụng cụ ra, lấy
kim tiêm, sau khi tiêm một loại thuốc vào cổ Chiến1 Thư Du, Chiến Tam xua tay, Chiến Thư Du liên bị người khác
khiêng ra ngoài.
Đây là chuyện xảy ra lúc mười giờ sáng t9ại nước M. Ở nước Z, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi vào ban đêm.
Bên ngoài nhà họ Chiến lại vô cùng ồn ào.
Ôn3g cụ Chiến đang định dậy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Chiến Lệ Xuyên đã gõ cửa phòng ngủ của
ông. Nhìn thấy Chi8ến Lệ Xuyên ngồi xe lăn đi vào, ông cụ hỏi: “A Xuyên, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ông hai đến tìm ông lý luận, không sao đâu ạ, ông ngủ đi, cháu đi nói với họ.”
“Ấy, cháu chờ đã!” Ông cụ Chiến ngơ ngác.
“Nó đến tìm ông lý luận á? Ông thì có gì cần lý luận với nó chứ? Nó hiểu lầm vị trí của mình rồi à?”
Chiến Lệ Xuyên thấy ông nội mình nhảy dựng lên định đi cho Chiến Nhân Cẩm mấy cái tát, anh bèn cười: “Cũng
không có gì đâu ạ, cháu chỉ giao Chiến Cát An cho đồn cảnh sát thôi.”
Ông cụ sửng sốt, nghĩ đến người của chi thứ vẫn luôn không biết điểm dừng, nói một cách hơi tức giận: “Nó đã làm
gì rồi?”
“Gã cấu kết với Chiến Thư Du lên Secret Web tìm sát thủ ám sát Thiên Thiên.”
“Cái gì?”
Ông cụ Chiến kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Chuyện khi nào vậy?”
“Tám giờ tối nay ạ.”
Ông cụ tức giận chửi rủa: “Bọn họ đúng là vô pháp vô thiên! Con bé… con bé vu oan hãm hại Thiên Thiên không
thành, lại còn mua sát thủ! Sao cháu không nói với ông? Suýt nữa bị ám sát mà hôm nay hai đứa lại còn vui vẻ ăn
tối như không có chuyện gì xảy ra thế à?”
Cảnh Thiên vừa thay quần áo xong, đi đến cửa phòng ông cụ: …


Cô bị ám sát thì không được ăn cơm à? 1
Như vậy thì chẳng phải cô đã chết đói từ lâu rồi sao?
“Ông ơi, Thiên Thiên là người bị hại, cô ấy đã khổ như vậy rồi mà còn không cho cô ấy ăn cơm tối ạ?”
, ông có ý này à? Thằng nhóc thổi tha này, đúng là có vợ rồi là quên ông nội!
Lần nào nó cũng giẫm đạp mình để leo lên!
Cảnh Thiên đi vào sau, nghe thấy vậy thì không nhịn được cười: “Đúng vậy đấy ông nội, cháu đã đáng thương như
vậy rồi, ông còn nhẫn tâm nhìn cháu không được ăn cơm tối sao?” Ông cụ Chiến: … “Chúng ta xuống đi, xem họ
nói gì.” Chiến Lệ Xuyên nhìn vợ mình đầy dịu dàng tình tứ.
“Được.”
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, ông cụ: .. Ở tầng dưới, Chiến Nhân Cẩm và hai con trai của ông ta là Chiến
Quân Khải và Chiến Quân Hàng đều đã đến.
Ngoài ra còn có Chiến Nghệ Hòa – con gái lớn của Chiến Quân Khải và cả Chiến Khôn Vũ – con trai cả của Chiến
Quân Hàng cũng đến.
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên ngồi trên xe lăn, đôi mắt già nua tinh ranh của Chiến Nhân Cẩm khẽ nheo lại.
“A Xuyên, không phải ông hai nói cháu đầu, cháu tốt thì tất cả mọi người đều tốt, dù sao thì cháu cũng là gốc rễ của
cả nhà họ Chiến, là người dẫn dắt tập đoàn AUPU trở nên huy hoàng, chúng ta đều đi theo và được lợi. Hôm nay
ông nghe nói cháu đứng ở cửa ôn chuyện với cô chủ nhà họ Bùi, nếu đã khỏe rồi thì cần gì phải giả vờ với chúng ta
chứ?”
“Ông hai đang nói tôi à?”
Đột nhiên, một giọng nói giống y hệt Chiến Lệ Xuyên vang lên từ phía sau đám người.


Cà nhà Chiến Nhân Cẩm giật mình quay đầu lại ngay lập tức, mọi người đều sửng sốt khi phát hiện phía sau xuất hiện một người
giống hệt Chiến Lệ Xuyên.
Mọi người đều nhìn Chiến Lệ Xuyên đang đứng, lại nhìn Chiến Lệ Xuyên đang ngồi trên xe lăn.
“Ông hai, bây giờ ông vẫn cho rằng cháu đang giả vờ à?”
“Đấy..”