Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 437




Đế Vân Hi, người vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Em gái nhà anh ta, họ còn chưa nhận em gái về mà nhà họ Đ3ỗ đã hốt đi mất rồi, để nhà họ Đế đi đâu? 1 “Ông Đỗ,
cảm ơn ông đã giải vây cho Thiên Thiên.”
“Cảm ơn cái gì chứ, ông tự dưng có thêm một 1cô cháu gái, hơn nữa con bé còn là ân nhân cứu mạng của ông.”
“Vậy cháu muốn hỏi ông một câu.”
“Cháu nói đi.” “Anh Đỗ…”
9“Mo… ba!”
Tam quan của ông cụ luôn đúng đắn, nếu để ông cụ biết được anh ta không chỉ giẩu ông cụ người cứu ông cụ là vợ
của Chiến Lệ 3Xuyên, anh ta còn dẫn Bùi Uyển Linh đến nhà họ Chiến gây rồi, ý đồ muốn khiến hai người này ly
hôn, chắc chắn ông cụ sẽ bị anh ta chọc tức đến xảy8 ra chuyện bất trắc mất.
Cả đời Đỗ Ngôn Tranh không có bất kỳ điểm yếu nào ngoại trừ ông cụ có ơn tái tạo với anh ta và Saka.
Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng gọi một câu “mợ ba”.
Chiến Lệ Xuyên đã nghe thấy rồi.
Cảnh Thiên cũng nghe thấy.
“Hả? A Xuyên, cháu nói gì vậy? Ngôn Tranh làm sao cơ?”
“Để cảm ơn Thiên Thiên, anh Đỗ đã đặt bàn ở Hoa Viên ngoài trời vào tuần này, nói là muốn mời cô ấy ăn cơm. Nhưng ông cũng biết đấy, ông nội cháu xảy ra tai nạn kỳ lạ, bên phía chúng cháu không thể đi được, cho nên ý tốt
của ông và anh Đỗ chúng cháu xin nhận, đợi ông nội của cháu ra viện thì chúng ta cùng nhau tụ họp một buổi ạ.”
“Được được được, không thành vấn đề. Dù sao thì ông cũng phải tổ chức lễ nhận người thân, mấy buổi như thế
này không cần cũng được.”
“Vâng ạ, vậy cháu chúc ông Đỗ sớm ngày bình phục.” “Ông cũng chúc ông nội cháu sớm ngày bình phục.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Đỗ Ngôn Tranh đã đen đến chảy ra cả mực rồi. “Tạm biệt.”
Anh ta sợ nếu nói tiếp, anh ta sẽ không thể nhịn được mà đạp chết Chiến Lệ Xuyên ở đây.
Vừa nghe tin Đỗ Ngôn Tranh muốn đi, tâm trạng Cảnh Thiên lập tức vô cùng tốt.


Cô rời khỏi chân Chiến Lệ Xuyên và đứng dậy.
Nhìn vào khoảng không đã bị bỏ trống, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên cũng tối sầm lại.
Thực ra… Anh rất đồng ý để Đỗ Ngôn Tranh thường xuyên đến. “Anh Đỗ, tạm biệt. A Xuyên và ông nội vẫn cần
người chăm sóc, tôi không tiễn anh nữa.” Đỗ Ngôn Tranh nhìn Cảnh Thiên, trong mắt cô gái của anh ta bây giờ chỉ
có sự vui mừng khi anh ta rời đi.
Cô gái nhỏ sẽ lao vào lòng anh ta như một con bướm nhỏ mỗi khi anh ta đi công tác về, rốt cuộc là đã lạc mất khi
nào vậy?
Đỗ Ngôn Tranh thoáng hoảng hốt.


Bùi Uyển Linh, người từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện lại vô tình liếc nhìn lên người Chiến Lệ Xuyên. Cô ta vô cùng chấn
động, suýt nữa không duy trì được biểu cảm trên mặt.
Cô ta đã nhìn thấy gì?
Cô ta đã nhìn thấy chỗ “ngầng cao” của Chiến Lệ Xuyên.
Chỗ đó không nên như những gì cô ta nhìn thấy.