Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 425




Cậu biết tòa nhà này, tên là Khê Công Quán, là một tòa biệt thự cao cấp được xây dựng riêng trong công viên rừng
quốc gia. Những người số3ng trong khu nhà xa hoa ra vào đều có thể ngồi thuyền này đều là nhà giàu quyền quý
hàng đầu thành phố H.
Hồi trước lần nào bố đ1i đến đây đều sẽ cảm thán, nếu sau này có tiền thì sẽ mua một căn nhà ở đây.
Căn rẻ nhất ở khu này cũng phải hai trăm triệu, cậu9 ngồi trên xe của chị, đi vòng qua một hồ nước uốn lượn, cuối
cùng cũng đến tòa biệt thự ở sâu bên trong. Tòa biệt thự nằm ở nơi có đồi 3có nước, là đất tốt theo phong thủy.
Nhìn căn biệt thự siêu lớn màu xám đậm như một tòa lâu đài, Cảnh Kiệt há hốc miệng một lúc lâu vẫn 8không thể
ngậm lại được. Người giúp việc ùa ra, cung kính gọi cô chủ. Cảnh Thiên dẫn Cảnh Kiệt vào trong, lúc này Quan Vũ
Thần không ở nhà, Cảnh Thiên đành bảo: “Căn nhà này là của bạn chị, cô ta ở đây một mình cũng khá cô đơn, sau
này em ở lại đây đi. Nếu em không muốn qua lại với cô ta, căn nhà to thế này, thời gian ngủ nghỉ của hai người
không giống nhau, thế nên không gặp nhau nổi đầu. Nếu gặp nhau thì cô ta cũng dễ ấy mà.”
Cảnh Kiệt hơi luống cuống.
Cậu tưởng tòa nhà này trông bề ngoài đã xa hoa lắm rồi, nhưng sau khi vào trong, nội thất bên trong nhà có thể
dùng từ cực độ xa hoa để hình dung.
Cảnh Kiệt nhìn những người giúp việc cẩn thận đeo găng tay tập trung lau bình hoa, cậu cảm thấy cá cơ thể mình
đều cứng đờ, sợ chạm phải đồ nghệ thuật gì đó, lỡ rơi xuống rồi vỡ thì cậu không đền nổi. Thấy Cảnh Kiệt luống
cuống, Cảnh Thiên nói ngay lập tức: “Tuy căn nhà này là của bạn chị nhưng là do chị mua cho cô ta. Thế nên em cứ
yên tâm mà ở, mọi thứ ở đây là của chị thì cũng là của em, không cần
lo.”
Cảnh Kiệt ngơ ngác nhìn chị mình. Cậu vẫn luôn nghĩ chị rất giỏi, nhưng cậu không ngờ chị ấy có thể giỏi đến mức
độ này.
Cuối cùng, nghĩ đến chuyện bố đã xé tan ước mơ của mình, cho dù không quen được, Cảnh Kiệt cũng gật đầu một
cách kiên định,
Cậu…
Không muốn quay về cái nhà đó nữa.
Cậu dốc hết sức lực để học hành nhưng vẫn không đạt được mức độ mà bố mẹ mong muốn.
Lại thêm Cảnh Lạc luôn nhăm nhe công ty, Cảnh Kiệt quyết định mình cũng muốn học theo chị, một mình ra ngoài
xây dựng một khoảng trời riêng.


“Hôm nay em sao thế? Em đâu phải kiểu bảo bỏ nhà ra đi là đi luôn. Họ làm gì em à?”
Thấy Cảnh Kiệt mím môi không nói gì, Cảnh Thiên hỏi: “Vì sao họ lại đánh em?”
Tuy ông bà Cảnh vô cùng nghiêm khắc với Cảnh Kiệt, nhưng bọn họ hầu như không làm chuyện như tát vào mặt.
Bởi vì bác sĩ từng cảnh cáo bọn họ rằng, một đứa trẻ tự kỷ như Cảnh Việt không thích hợp với đánh chửi, cậu nên
được yêu thương bảo bọc. Đánh chửi dễ gây phản ứng quá khích, khiến tình trạng bệnh trở nên nặng hơn.
Nghĩ đến thứ bị bố xé tan, Cảnh Kiệt cúi đầu, viền mắt lại ướt đẫm.
“Chủ La, phiên chú cho người mang hòm y tế đến.”


Chủ La là quản gia của tòa biệt thự, ông cung kính cúi người: “Vâng.”
Cảnh Thiên vừa bôi thuốc cho Cảnh Kiệt vừa dẫn dắt, cuối cùng Cảnh Việt cũng nói ra chuyện ông Cảnh xẻ thư mời tham gia trận thi
đấu “Phản kích Z16″ toàn quốc và thư mời tham dự trận đấu bán kết của Chole.
Cành Thiên nghe mà ngơ người.
“Cho dù bọn họ không hiểu Esport thì bọn họ cũng phải biết cuộc tuyển chọn nhà thiết kế của Chole chứ? Mấy hôm trước điện thoại
của chị còn liên tục nhận được tin nhắn của bọn họ, bảo tại chị cho người đánh gãy chân Cành Lạc nên nó không thể tham dự cuộc
tuyển chọn của Chole, hủy hoại cả cuộc đời nó, bắt chị sau này phải chịu trách nhiệm với nó cả đời. Sao đến chỗ em, bọn họ lại xé
ngay đi vậy?”