Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 407




“Cảnh Thiên, con có thái độ gì thế hả, ông ấy là bố con đấy!”
Tuy nhiên lời mắng mỏ nghiêm khắc của bà Cảnh không có3 tác dụng gì với Cảnh Thiên, cô cười mê hoặc, vẻ ngoài
sáng sủa và sự quyến rũ có tính công kích khiến bà Cảnh chỉ muốn lao1 đến cho cô hai cái tát.
“Sao hả? Chỉ cho phép hai người vô sỉ, không cho phép người khác nói à? Trái tim pha lê th9ế này, lúc đầu cho dù
công ty của nhà họ Cảnh có phải đóng cửa, đánh gãy răng rồi cũng phải nuốt máu vào trong, thà chết cũ3ng không
cúi đầu, càng không thèm bán con gái cầu vinh chứ. Vừa muốn hút máu lợi dụng vừa muốn người ta nâng niu cái
lòng t8ự tôn của hai người như nâng trứng, thật sự coi mình là Ultraman giải cứu cả thế giới đấy à?”
Bà Cảnh: !!!
Đối mặt với Cảnh Thiên miệng lưỡi sắc bén như vậy, ông bà Cảnh không thể nói được một câu nào.
“Một tỉ chứ có phải là một đồng đầu, nói vay là vay à, lại còn chỉ là hạt cát trong sa mạc? Chuyện nhỏ như hạt cát
thì sao hai người không tự đi kiếm một hạt về đi? Không kiếm được cả một cái sa mạc thì kiếm
một hạt cát là được rồi chứ gì? Nếu ngay cả một hạt cát mà cũng không kiếm được thì còn đến nói cái gì mà nhất
định sẽ kiểm tra tiền? Tư tưởng này của mấy người ấy à, chẳng trách công ty nhà họ Cảnh lúc đầu sắp phá sản.”
“Mày im đi! Tao còn chưa nói mày đấy, là mày sai người làm em gái mày bị thương đúng không? Cảnh Thiên, sao mày có thể độc ác như vậy? Cảnh Lạc là em gái của mày, con bé còn đang bị bệnh! Mày đuổi con bé ra khỏi đoàn
phim thì thôi đi, lại còn sai người đánh con bẻ gãy xương. Mày… có phải bấy giờ mày cảm thấy mình lấy chồng rồi,
có chỗ dựa rồi, cho nên có thể không cần để bố mẹ, em trai, em gái mày vào mắt rồi không?”
Thấy không vay được tiền lại còn bị chọc tức, bà Cảnh lại mắng té tát Cảnh Thiên một lần nữa.
Chuyện Cảnh Lạc bị người ta trùm bao tải đánh bị thương, có nghĩ bằng ngón chân cái cũng biết là do Cảnh Thiên
làm.
“Bà Cảnh, chú ý lời lẽ của bà. Bây giờ Cảnh Thiên là mợ chủ của nhà họ Chiến, nếu bà còn thách thức nữa thì đừng
trách tôi không nể tình nghĩa cơ bản nhất.”
“Bà bớt nói vài câu không được à? Lẽ nào nó không đáng bị đánh à? Đều là do bà chiều!” “Được được được! Là tôi
dạy dỗ không tốt! Một đứa bị chiều quá hóa hư, một đứa thì vô ơn, tôi không nên để chúng nó ra! Đứa nào đứa nấy
đều đến tìm tôi đòi nợ!”
Nói xong, bà Cảnh phất tay áo rời đi.
Nhưng ông Cảnh vẫn không bỏ cuộc, hỏi lại một lần nữa: “Cậu ba, hay là câu nói xem thế nào thì cậu mới chịu cho
tôi vay tiền. Chỉ cần cậu nói, tôi nhất định sẽ làm được.” Chiến Lệ Xuyên nhìn ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và mỉa
mai của Cảnh Thiên, anh nói: “Ông Cảnh, con người phải biết đủ. Nghĩ đến bộ dạng lụi bại của ông trước đây đi,
lại nhìn bộ dạng ông mơ tưởng hão huyền bây giờ đi.” Nói xong, xe lăn đã quay đi. “Thiên Thiên, theo tôi vào.”


Ông Cành mở to mắt, không thể tin được rằng Cành Thiên lại thực sự bạc tình bạc nghĩa như vậy.
“Đều tại bà! Lúc đầu đã bảo bà đồi tối với nó một chút, sau này cho dù nó có đi lấy chồng hoặc lên như diều gặp gió thì cũng sẽ nghĩ
đến cái tốt của chúng ta. Nhưng bà nhất định không nghe! Bà nhìn nó bây giờ đi! Đủ lông đủ cánh rồi, chúng ta không những không
được gì, ánh mắt đó của nó thậm chí là chỉ mong chúng ta chết đi!”
Khi ông Cảnh đi ra đã mắng bà Cành một trận, vừa hay bị Chiến Nghệ Hòa đi ngang qua nhìn thấy.
Cô ta mim cười rồi đi tới.