Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 389




Nếu biết đại ca làm nghề gì, chắc là đám người này khóc mất!
Bao nhiêu sản nghiệp riêng như thế mà cũng không thể 3khiến bọn họ bận rộn, vẫn nhòm ngó việc của đại ca, còn
đòi thò tay vào chuyện hôn nhân của người ta, thế thì chỉ có đi là1m con quay, bận rộn thêm chút nữa.
Chiến Lệ Xuyên tắt khung chat rồi lại đưa mắt sang dòng hotsearch “Vân Tiêu vùn9g năm trăm triệu đô la Mỹ mua
xe tặng người đẹp”, lại mở bài đăng có nhiều bình luận nhất trên đó, sau đó anh bình luận ng3ay bên dưới bằng tài
khoản chính: “Năm trăm triệu đô la Mỹ? Anh ta nói vậy à? Chiếc xe đó anh ta mua với giá một trăm triệ8u đồ thôi.”
Nói xong thì bực bội tắt Weibo đi.
Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Anh không tin, chờ Vợ anh tỉnh lại rồi phát hiện mình đã có thêm 40% cổ phần của hai công ty đã lên sàn chứng
khoán Trung Bác và Xuyên Đầu, liệu cô có thấy tên “đỗ nghèo khỉ” Vân Tiêu này tốt nữa không.
Chiến Thư Du bị Trạch Ngôn và quản gia Từ chặn lại ngoài cửa, làm thế nào cũng không vào trong được, tức đến
mức sắc mặt tái xanh. Cô ta gọi điện cho Chiến Nhân Cẩm, bên kia bảo sẽ đến trong vòng một tiếng đồng hồ,
nhưng cô ta chờ từ một giờ sáng đến ba giờ sáng mà vẫn không thấy đâu.
Sau đó nữa thì luôn trong trạng thái gọi điện được nhưng không ai bắt máy.
Cuối cùng hết cách, Chiến Thư Du gọi điện cho Chiến Quân Hàng.
“Chú hai, ông trẻ đã nói chuyện trên Weibo với chủ chưa? Cháu đang chờ mọi người ở bệnh viện, sao mọi người
vẫn chưa đến thể ạ?”
Chiến Quân Hàng cười lạnh một tiếng: “Ha ha, nhà chú mà đến thật thì e rằng cả chi thứ sẽ phải ra ngoài đường ăn
xin mất. Cháu gái ạ, Chiến Lệ Xuyên mạnh tay lắm, chú khuyên cháu đừng nên làm trái ý nó thì hơn. Giống như
những gì nó nói đấy, cả nhà họ Chiến này đều do nó quyết định, ai mà dám không phục nỏ thì đừng ở lại nhà họ
Chiến nữa. Nói vậy thôi nhé, cúp máy đây.”
Chiến Thư Du đang điên tiết, còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã bị cúp.
“Cậu ấy làm gì với bên chi thứ rồi?” Chiến Thư Du trợn mắt lên nhìn Trạch Ngôn.
“Cô hai, cậu chủ muốn làm gì là việc của cậu ấy. Cậu ấy đã là người trưởng thành rồi, tôi tin rằng cậu ấy sẽ xử lý tốt
việc của bản thân. Cô hai vẫn nên tập trung vào y học, đừng nên nghĩ nhiều thì hơn.”
Trạch Ngôn luôn rất ngang ngược, ở nhà họ Chiến này, trừ ông cụ ra thì có thể nói là anh ta không sợ bất kỳ ai,
nhưng ít nhất thì trước giờ vẫn luôn giữ thái độ tốt với Chiến Thư Du


Nhưng bây giờ… “Anh đang dạy dỗ tôi đấy à?”
Trạch Ngôn vội vàng cúi đầu: “Không dám. Nhưng cô hai này, cô cũng biết tính cậu chủ mà, cậu ấy có quan điểm
riêng của mình, bất kỳ ai can dự vào cũng không có tác dụng mà còn gây tác dụng ngược. Hồi trước có hai vẫn làm
rất tốt mà.”
Ý Trạch Ngôn là sao bây giờ cô lại không làm như thế nữa?
Chiến Thư Du tức đến siết chặt hai nắm tay, nghiến răng quay lưng bỏ đi. Cảnh Thiên ngủ một mạch đến sáng hôm
sau, cảm giác kiệt sức hôm trước đã hoàn toàn biến mất.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc chăn mình đang ôm trong lòng, trên đó vẫn còn vương mùi hương của Chiến Lệ Xuyên.
Ừm… cả gối đầu nữa.
Phía trước còn có một chiếc sofa y hệt, hai chiếc sofa ghép lại với nhau, bảo sao ngủ thoải mái thế.
Cô nghiêng đầu, trông thấy vóc dáng như hoa như ngọc của Chiến Lệ Xuyên, cả khuôn mặt đẹp trai kia mỉm cười
với cô nữa.
“Dậy rồi à? Có đói không?”
Cảnh Thiên liếc nhìn căn phòng chỉ có hai người rồi hỏi: “Anh trong đêm một mình à? Tối qua anh không ngủ?
Người của viện nghiên cứu đâu?”


“Tôi bảo bọn họ đừng vào làm phiền cô, tối qua cô mệt quá rồi, tôi muốn để cô ngủ.”


Khụ khụ…


Sáng ra mới tỉnh ngủ còn đang ngơ ngác, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên được sưởi ấm một cách đột ngột như thế này, khiến cả cõi lòng đều được lấp đầy.


Càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này đáng yêu, làm sao bây giờ?