Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 382




Chiến Lệ Xuyên uống nước thật nhanh, bổ sung lại sức lực đã mất trong cơ thể. Chẳng mấy chốc anh đã uống cạn
cá cốc nước.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Chiến Lệ Xuyên nhìn chăm chăm vào Cảnh Thiên, trong ánh mắt ngập tràn vẻ cảm1 kích.
Tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện ra bí mật của Cảnh Thiên. Người thường vô tội nhưng mang ngọc
9lại thành có tội, nếu để người khác biết cô có một nguồn nước trên người, hơn nữa nguồn nước này có thể cứu
mạng người ta 3vào thời điểm nguy cấp, có lẽ cô sẽ bị một số kẻ mờ mắt trước lợi ích mà bắt đi làm vật thí nghiệm.
Cô thông minh 8như vậy, không thể không nhận ra làm vậy sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng rõ ràng cô đã biết vậy mà vẫn chấp nhận, dù bị anh phát hiện cũng phải giúp đỡ anh.
Anh sẽ ghi nhớ ân tình này.
“Giám đốc điều hành ở đây cũng tốt, dù sao thì nơi này cũng ẩm, nhiệt độ thích hợp với cậu. Cậu xem mới có một
lát mà mặt cậu đã hồng hào lên rồi này.”
Ban nãy nhìn sắc mặt Chiến Lệ Xuyên, bảo sao Chiến Thư Du lại lo lắng như thế, trông như có thể hôn mê bất tỉnh
bất cứ lúc nào.
“Ông đi làm việc của ông đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi ông.”
“Vâng. Vậy thì… mợ chủ, làm phiền mợ chăm sóc giám đốc điều hành rồi.”
Cảnh Thiên gật đầu, chờ viện trưởng ra ngoài rồi, trong phòng ICU chỉ còn lại Cảnh Thiên và Hồng Lục. Hồng Lục
có cảm giác mình chính là một cái bóng đèn to đùng, cô ta vội vàng lên tiếng: “Bên ngoài vẫn còn một phòng nữa,
tôi ra ngoài đây, nếu hai người có việc gì thì gọi tôi nhé.” “Cảm ơn.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu. Chờ Hồng Lục cũng
ra ngoài rồi, Cảnh Thiên mới lên tiếng: “Anh mới phẫu thuật, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Vết mổ và cột sống của anh
cần phải nằm bất động mấy ngày đấy.”
Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc giường phẫu thuật khác trong phòng rồi bảo: “Anh lên chiếc giường này nằm nghỉ đi.
Nếu anh thực sự không ngủ nổi thì cứ nhìn ông nội cũng được.” Cô nói rồi đẩy chiếc giường kia sang.
Hồi trước, vì nghe báo ông nội xảy ra chuyện nên Chiến Lệ Xuyên không có tâm trạng để xúc động về việc mình đã
có thể đứng dậy đi lại. Bây giờ thấy chiếc giường sắp đẩy đến nơi, Chiến Lệ Xuyên nhẹ nhàng nâng chân lên khỏi xe
lăn, đặt xuống đất, tay vịn của xe lăn từ từ cao lên, đỡ lấy cánh tay anh.


Tuy phần lưng rất đau nhưng Chiến Lệ Xuyên chỉ mượn lực rất nhẹ là đã đứng dậy được.
Sau đó anh buông tay vịn ra, chầm chậm bước về phía trước hai bước.
Tuy đã bốn tháng trời không đi lại, nhưng vì hi vọng xa vời rằng một ngày nào đó có thể đứng dậy được, anh vẫn
chưa từng dùng phục hồi chức năng một ngày nào.


Khi bước đi, anh cảm thấy chân vẫn rất yếu, nhưng hai bước đó vẫn có thể coi là vững vàng.


Nhìn vẻ mừng rỡ xuất hiện trong mắt Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên cũng không kìm được mà mỉm cười.


Ban đầu cố định để anh nằm lên giường, nhưng lần này không những không nằm mà còn bắt đầu đi lại trong phòng ICU.


Mỗi khi Chiến Lệ Xuyên vui vẻ nhìn về phía Cảnh Thiên, cô đều đáp lại anh bằng một nụ cười mỉm đầy yêu thương.