Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 359




Một lực cực lớn hất bay tên kia khiến hắn đập mạnh vào một tên đang định nổ súng.
Những tên còn lại đồng loạt chuẩn bị tấn3 công, nhưng những bác sĩ mặc áo blouse trắng bên dưới trông như đang
bận rộn lúc này đều cầm súng bắn về phía bọn chúng.
Trong những chiếc sủng này không có đạn mà là thuốc gây mê.
Những tên còn chưa kịp đi xuống thì đã bị tiêu diệt rồi.
Hai tên lính đánh thuế quốc tế nhảy xuống, nhưng các bác sĩ phía dưới không cùng đẳng cấp với chúng, chúng đều
là lính đánh 3thuê quốc tế hạng A, nhưng những người này ít nhất cũng là hạng AAA, vài cú đã đánh cho chúng
ngã nằm sấp ra đất rồi,
Nhữ8ng tên bên ngoài vẫn luôn đợi, thấy người bước vào không phát ra tiếng động nào bèn bóp cổ một bác sĩ rồi
hỏi: “Người đâu? Tại sao vào rồi lại không có tiếng động gì nữa?”
Nữ bác sĩ sợ hãi nói: “Bởi vì… bởi vì phòng này có thể chìm xuống, phòng phẫu thuật ở tầng hầm thứ hai.”
Tên côn đồ sửng sốt.
Me nó!
Một cái tử hợp viện mà lại làm tầng hầm!
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Thủ lĩnh ra lệnh: “Hai người canh giữ những người này, những người còn lại đi
theo tôi!”
Sau đó hắn ta nói với nữ bác sĩ: “Cô, đi với tôi.”
Thế là nữ bác sĩ thấp thỏm đi theo nhóm hung hãn tàn bạo này vào phòng. Căn phòng đã khôi phục lại thiết lập
như cũ, nữ bác sĩ dẫn đám người này xuống dưới y như vậy, kết quả đương nhiên là cũng giống như đám người
vừa rồi. Mà lúc này, mấy bác sĩ y tá bên ngoài cũng không còn bộ dạng ngây thơ vô tội nên có nữa.
Sau khi đảm ngu ngốc kia vào trong, chẳng mấy chốc họ đã xử lý những tên bên ngoài sau đó lối đi.
Mà hai lính đánh thuê canh cửa đã bị đánh ngã ra đất cũng không làm sao cả, phủi bụi dính trên quần áo của mình
đi rồi tiếp tục đứng lên canh cửa.
Hai nhân viên bảo vệ chạy tới lái hai chiếc xe JINBEI ra sân sau, nơi đó có một dãy đá bó vỉa hè màu đen. Sau khi xe
được lại lên, bảo vệ đổ hai bình nước lên trên xe, trơ mắt nhìn hai chiếc xe bị hòa tan.


Đợi đến khi không tìm được một linh kiện nào của xe nữa mới rời đi, thật thà chất phác đóng cổng lại.
Toàn bộ Viện nghiên cứu Lawrence lại chìm vào sự yên tĩnh bình yên.
“Đại ca, có một chuyện.”
Giọng nói của thuộc hạ phát ra từ tai nghe của Chiến Lệ Xuyên. “Chuyện gì vậy?”
“Hình như các bác sĩ của Viện nghiên cứu Lawrence đều là lính đánh thuế quốc tế cải trang. Tóm lại là đám nhãi đó
không ra ngoài nữa, những người còn lại đều bị họ lôi đi rồi.” Lúc này Chiến Lệ Xuyên đang trải qua cơn đau buốt
khi hơi nước trong kim bạc phá vỡ tế bào thần kinh đang bị tắc nghẽn của anh, sự đau đớn đó giống như dùng
khoan điện khoan xương tủy của anh vậy.
Mãi cho đến khi cơn đau đó biến mất, màn hình của đối phương mới xuất hiện một chữ “ừ.
“Vậy thì chúng tôi sẽ tạm thời không ra tay nữa.”
Cơn đau tiếp tục, Chiến Lệ Xuyên không nói thêm lời nào, đối phương cứ đợi như vậy, cho đến một phút sau, màn
hình mới xuất hiện một chữ “Ừ”.
Xa xa, đám người thoạt nhìn đã biết là rất không tầm thường nhìn nhau.
Người đứng đầu hỏi: “Đại ca, anh vẫn ổn chứ?”
Lần này tin nhắn gửi đến khá nhiều chữ…
“Mợ chủ của mấy người đích thân làm phẫu thuật, mấy người cho rằng sẽ không ổn à?” Dù chỉ là tin nhắn, không
nghe được giọng nói u ám nhưng mọi người vẫn không khỏi rùng mình.
Đối mặt với câu hỏi chết chóc, mọi người đồng thanh đáp lại:


“Ổn!”


“Nhất định sẽ ổn thôi!”


“Đại ca cố lên!”


“Mợ chủ uy vũ!”