Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 321




Chương 322


Đương nhiên Bùi Uyển Linh biết rằng không phải đối phương đang khen ngợi cô ta.


“Anh họ, em xin lỗi, em không cố ý. Anh3… anh biết là em yêu anh Xuyên, nhưng… nhưng anh ấy đã kết hôn rồi.


Hơn nữa hôm nay em đã gặp người vợ hiện tại của anh ấy1 rồi, rất xinh đẹp. Lúc trước nghe nói cô ta chỉ là con gái
của một gia đình sa sút, vì tiền nên mới đi xung hỉ, em tưởng rằng9 anh xuyên sẽ không để ý đến cô ta, nhưng thực
tế là tình cảm giữa họ rất tốt. Anh Xuyên rất yêu cô ta, em không thể nào xen v3ào được.”


Bùi Uyển Linh thốt ra lời giải thích đã nghĩ xong từ lâu.


Trong khi cô ta nói, Đỗ Ngôn Tranh đã bước8 tới bên cửa sổ, ở đó có thể nhìn thấy quang cảnh về đêm của thành
phố H.


Đỗ Ngôn Tranh tiện tay cầm một chiếc ly đế cao sạch trên bàn, đang định mở chai rượu vang đỏ mới thì thấy Bùi
Uyển Linh bợ đỡ chạy chậm tới, rót chai rượu vang đỏ đã mở cho Đỗ Ngôn Tranh.


Bàn tay đang cầm ly của Đỗ Ngôn Tranh khựng lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô em họ ăn nói khép nép bên cạnh. Đợi
sau khi cô ta rót rượu xong rồi cười nịnh nọt, lúc này anh ta mới nghiêng tay.


Nửa ly rượu đỏ đổ thẳng lên mặt Bùi Uyển Linh, chảy xuống dọc theo lông mi, mũi và quai hàm của cô ta, nhỏ giọt
lên chiếc váy xếp ly trắng tinh.


Chiếc váy này là phiên bản giới hạn của Chanel vào mùa xuân năm nay, Bùi Uyển Linh đã nhờ mối quan hệ đặt
mua trước một năm.


Lúc này ly rượu của Đỗ Ngôn Tranh đã phá hỏng hoàn toàn chiếc váy, Bùi Uyển Linh lại sững sờ không dám nói
một lời, chỉ ôm chai rượu đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy kinh hãi.


Trợ lý đặc biệt tiến đến đeo găng tay trắng vào, mở một chai rượu vang đỏ khác rồi rót cho Đỗ Ngôn Tranh, lúc này
anh ta mới nhấp một ngụm.


Nhưng chỉ một ngụm rồi đặt xuống. Khẩu vị của anh ta đã bị trang trại rượu Byron làm cho khó tính rồi. Từng
uống rượu của trang trại rượu Byron, sau đó lại uống những thứ được gọi là thương hiệu nổi tiếng bên ngoài thì
cảm thấy đều là những loại rượu kém chất lượng.


Có điều cô gái của anh ta vì hận anh ta nên không bán rượu cho, làm anh ta chỉ có thể mua lại ở bên ngoài với giá
cao.


Nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu.


Nhưng…


Khóe môi Đỗ Ngôn Tranh khẽ cong lên.


Hình như cô gái của anh ta quay lại rồi, đợi sau khi anh ta xác nhận được, anh ta sẽ dùng một cách khác để ở bên
cô.


Kiếp này, anh ta nhất định sẽ khiến cô mỉm cười trở thành cô dâu của mình. 3


Nhìn thấy Đỗ Ngôn Tranh cười, Bùi Uyển Linh tưởng anh ta đã tha thứ cho mình rồi.


“Anh họ, em cảm thấy anh Xuyên và Cảnh Thiên yêu nhau thật lòng, anh bảo em dụ dỗ anh Xuyên một lần nữa sẽ
rất dễ gợi lên ký ức không hay của anh ấy về em. Nếu anh muốn làm ăn với nhà họ Chiến, em cảm thấy hay là ra
tay từ chỗ Cảnh Thiên. Chỉ cần tóm được cô ta, cô ta thổi gió bên gối anh Xuyên thì nhất định có thể thành công.”


Cô ta vừa dứt lời thì đã bị Đỗ Ngôn Tranh ôm chặt lấy cổ.


Bùi Uyển Linh giống như một con gà nhỏ yếu ớt, hai tay khua khoắng, vỗ và giằng kéo bàn tay đang nắm chặt cổ mình ra.


Đôi mắt Đỗ Ngôn Tranh xuất hiện những sợi tơ màu đỏ, từng âm thanh bật ra từ trong kẽ răng.


“Thổi gió bên gối? Một tên bại liệt như anh ta mà có thể được thổi gió bên gối à?”




Chương 323




Bùi Uyển Linh kinh hãi nhìn Đỗ Ngôn Tranh, sợ đến mức suýt nữa tè ra quần.







Bởi vì cô ta đã nghe mẹ mình nói rằng khi tên ác ma này 17 tuổi3, để trừng phạt anh cả chống đối với mình, anh ta

đã ra lệnh trói anh cả mình lại, dùng dao quân đội Thụy Sĩ cắt hai đầu gối của anh cả ngay trướ1c mặt mọi người

trong dòng họ,







Mặc dù lúc đó anh cả của anh ta đã xin tha rồi nhưng không hề có tác dụng. Anh ta nói với người trong dòng9 họ

rằng nếu ông nội đã chọn anh ta là người thừa kế thì mọi người phải nghe theo sự chỉ đạo của anh ta. Bây giờ cậu

cả thật sự của nhà họ Đỗ đã 3ngồi xe lăn mười mấy năm rồi, sống một mình trong biệt thự, không còn gây sự nữa.







Còn bố mẹ của anh cả anh ta, chính là bố mẹ trên danh nghĩa của8 Đỗ Ngôn Tranh cũng không để ý đến con trai

mình nữa, ngày ngày cẩn thận dè dặt sống trong biệt thự của nhà chính.







Mẹ cô ta nói rằng khi đó trong mắt Đỗ Ngôn Tranh cũng có tơ máu như thế này.







Bùi Uyển Linh nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng khiếp sợ.







Cô ta có thể cảm nhận được lực của bàn tay đang bóp cổ mình đang trở nên mạnh hơn.







Cho đến khi tiếng “rác” khẽ vang lên, Đỗ Ngôn Tranh mới hoàn hồn lại từ trong sự căm hận. Nhưng hai mắt Bùi

Uyển Linh đã nhắm lại rồi.







Đỗ Ngôn Tranh thả tay ra, Bùi Uyển Linh ngã xuống đất như một con rồi không có sức sống.







Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức tiến lên kiểm tra, sờ thấy động mạch đập yếu ớt ở cổ thì gật đầu với Đỗ Ngôn Tranh. Tơ

máu màu đỏ trong mắt Đỗ Ngôn Tranh đang dần dần mờ đi, anh ta đau đầu bóp trán.







“Tôi sẽ đưa cô ta đi bệnh viện ngay.” Nói xong, vệ sĩ chuẩn bị khiêng Bùi Uyển Linh lên.







“Đừng động vào cô ta.”







Đỗ Ngôn Tranh ra lệnh, vệ sĩ lập tức dừng lại, yên lặng chờ mệnh lệnh.







“Gọi bác sĩ tới. Có thể cổ cô ta bị rạn xương.”







Nếu sâu hơn vào bên trong chút nữa, sợ là cô ta sẽ trở thành một kẻ tàn tật giống như Chiến Lệ Xuyên.







May mà đã dừng lại.







“Vâng.”







Vệ sĩ lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ.







“Cậu chủ, cậu có cần uống thuốc không?”







Thấy Đỗ Ngôn Tranh không phản đối, trợ lý đặc biệt lập tức lấy một lọ thuốc in chữ nước ngoài từ trong cặp đựng

tài liệu rồi mở ra, đeo một đôi găng tay mới vào, sau đó đổ một viên thuốc ra cho đối phương. Đỗ Ngôn Tranh nhận

lấy thuốc rồi bỏ vào miệng, trợ lý đặc biệt còn đang rót nước cho anh ta, anh ta đã nuốt thuốc rồi.







Không bao lâu sau khi uống thuốc, tơ máu đỏ trong mắt Đỗ Ngôn Tranh đã hoàn toàn mờ đi.







Ngay sau đó, bác sĩ chỉnh hình và bác sĩ ngoại khoa hàng đầu vào phòng, sau khi cố định lại cổ cho Bùi Uyển Linh

thì mới đưa đến bệnh viện.







Đỗ Ngôn Tranh thuê một căn phòng khác và chờ đợi tin tức kiểm tra của Bùi Uyển Linh.







Về phần Lệ Quân Hạo, lúc trước luôn bị khống chế, cho đến khi Bùi Uyển Linh được đưa đến bệnh viện, anh ta mới được đưa đến phòng của Đỗ Ngôn Tranh.







Anh ta biết Đỗ Ngôn Tranh, dù sao thì cũng đều là công tử của những hào môn giàu có bậc nhất tại châu Đế, thỉnh thoảng anh trai anh ta đi tụ họp, người này cũng tới.







“Anh Đỗ, anh bảo người của anh giam tôi trong phòng, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, anh không sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình sao?”







Mặc dù Lệ Quân Hạo cũng hơi sợ cậu cả nhà họ Đỗ này, nhưng lúc này anh trai của anh ta không có ở đây thì anh ta là đại diện cho nhà họ Lệ. Nhà họ Lệ cũng không kém hơn nhà họ Đỗ, dựa vào cái gì mà Đỗ Ngôn Tranh lại có thể giam giữ anh ta?







Chương 324: 




Đỗ Ngôn Tranh đứng nghiêng người trước cửa sổ sát sàn, nghe thấy lời chế giễu tức giận bất bình của Lệ Quân Hạo

thì vẻ mặt d3ửng dưng, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

So với Lệ Quân Thần, cậu em trai này rõ ràng kém hơn rất nhiều.

1Lệ Quân Hạo bước vào phòng của Đỗ Ngôn Tranh thì nhìn thấy ngay chai rượu đặt trên bàn.

Rượu vang đỏ có bao bì rất 9độc đáo, có một không hai trên thế giới này. Đó là rượu vang đỏ của trang trại rượu

Byron.

Rượu của trang trại rượu3 Byron được chia thành ba cấp bậc, được đóng gói bằng giấy màu trắng, đỏ và đen.

Cho dù là bao bì màu trắng thì giá8 khởi điểm được đấu giá trên thế giới cũng là hàng chục triệu.

Những chai mà Đỗ Ngôn Tranh uống là màu đen.

Bao bì màu này là cổng phẩm dành riêng cho hoàng gia của các quốc gia khác nhau sưu tầm. Giá khởi điểm bên

ngoài là năm mươi triệu.

Vài năm trước, năm mươi triệu nhân dân tệ có thể mua được một mảnh đất không tồi tại một số thành phố hạng

hai. Nhưng ở đây, năm mươi triệu chỉ là giá khởi điểm của rượu được đóng gói bằng giấy đen của trang trại rượu

Byron.

Đỗ Ngôn Tranh uống từng ngụm như vậy, còn đắt hơn cả vàng rất nhiều.

Ánh mắt Lệ Quân Hạo tối sầm lại.

Là cậu chủ của nhà họ Lệ, chỉ có anh trai anh ta là sưu tầm được ba chai rượu loại này, anh ta còn chưa từng được

ngửi mùi bao giờ. “Sau này đừng đến tìm Bùi Uyển Linh nữa. Dù cô ta có nói gì với cậu hay cầu xin cậu điều gì,

cũng đừng để ý đến cô ta.” Đỗ Ngôn Tranh ra lệnh. Sự chú ý của Lệ Quân Hạo vốn dĩ vẫn đang ở chai rượu vang

đỏ bọc giấy đen kia, đột nhiên nghe thấy yêu cầu của Đỗ Ngôn Tranh, anh ta sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn lại,

sau đó cười lạnh. “Có phải anh Đỗ quá coi trọng bản thân mình rồi không? Tôi đâu phải người nhà họ Đỗ các anh,

anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi?”

Trước đây khi Bùi Uyển Linh bám theo Chiến Lệ Xuyên, anh ta chưa từng thấy người anh họ Đỗ Ngôn Tranh này

quản chuyện của Bùi Uyển Linh, bây giờ khó khăn lắm anh ta mới theo đuổi được Bùi Uyển Linh, Đỗ Ngôn Tranh

lại tới cảnh cáo anh ta?

Lệ Quân Hạo cười lạnh “Anh Đỗ không phải là tôi coi thường mấy người Dù nhà họ Đỗ là hào môn giàu có hàng

đầu tại châu Đế, những nhà họ Lệ tôi cũng không kém đâu.”

“Bùi Uyển Linh chỉ là một cô chủ họ của nhà họ Đỗ, tất cả mọi thứ của nhà họ Bùi đều phụ thuộc vào nhà họ Đỗ,

lúc trước tin tức Bùi Uyển Linh thích Chiến Lệ Xuyên đã được lưu truyền rộng rãi trong giới danh nhân thượng lưu

từ lâu. Anh cho rằng có người thừa kế của hào môn hàng đầu nào tại châu Để sẽ chọn một người phụ nữ đi theo

sau Chiến Lệ Xuyên mấy năm liền không?”

“Bùi Uyển Linh có thể tìm được tôi đã là may mắn ba đời của cô ấy rồi. Anh bảo tôi rời xa cô ấy, cô ấy có thể rời xa

tôi không? Anh đã hỏi ý của cô ấy chưa?”

Mặc dù anh ta luôn đối xử tốt với Bùi Uyển Linh nhưng sao anh ta có thể không biết rằng Bùi Uyển Linh muốn

khiến anh ta theo đuổi nên điên cuồng ám thị anh ta chứ?

Sự thật như những gì anh ta đã nói.

Ngoại trừ anh ta, Bùi Uyển Linh không tìm được ai tốt hơn. “Bên phía Bùi Uyển Linh, tôi sẽ nói rõ với cô ta, cậu hai

Lệ chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.” Lệ Quân Hạo vô cùng tức giận nhưng vẫn nở nụ cười, đang định

phản pháo thì Đỗ Ngôn Tranh đã nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu làm tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu.”







Mặc dù Lệ Quân Hạo rất muốn biết phần thưởng là gì, đồng thời hôm nay khi gặp Cảnh Thiên thì sức nặng của Bùi Uyển Linh trong lòng anh ta đã giảm đi rất nhiều.







Nhưng….







Anh ta cũng cần thể diện. “Phần thưởng? Đường đường là cậu chủ nhà họ Lệ như tôi mà lại cần phần thưởng của cậu chủ nhà họ Đỗ là anh à? Anh cho rằng anh là ai?”







Những lời nói tiếp theo của Đỗ Ngôn Tranh đã khiến cho anh ta phải đè nén thái độ xuống.




“Nếu tôi có thể biến cậu trở thành người thừa kế của nhà họ Lệ thì sao?”

Lệ Quân Hạo: …

Đỗ Ngôn Tranh thấy Lệ Quân Hạo không n3ói gì nữa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và vui mừng, khóe môi

Đỗ Ngôn Tranh nhếch lên một tia chế nhạo.

Thế nhân tất bật, bận r1ộn đều vì chữ lợi này mà đến, người trong thiên hạ rồi ren, hỗn loạn đều vì chữ lợi này mà

bôn ba. Cho dù là anh em ruột thịt, cho dù Lệ Quân T9hần luôn đối xử rất tốt với Lệ Quân Hạo, đối phương cũng

chưa từng cam tâm.

Nghĩ đến Ngôn Mạch nhà anh ta, nếu cậu ta còn sống trên đời3 này thì chắc chắn sẽ không như Lệ Quân Hạo.

Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói nữa, Lệ Quân Hạo hỏi: “Anh nói là sẽ khiến tôi trở thành ngườ8i thừa kế của nhà

họ Lệ thì tôi sẽ là người thừa kế à? Có phải anh hiểu lầm gì về nhà họ Lệ rồi không? Nhà họ Lệ là dòng họ nổi tiếng

như nhà họ Đỗ của anh. Cho dù anh có dẫn dắt nhà họ Đỗ tốt đến đầu, điều đó cũng không có nghĩa là anh có thể

khống chế được nhà họ Lệ.”

“Cậu âm thầm thành lập công ty bất động sản Bác Hạo, vốn dĩ muốn lợi dụng quan hệ của nhà họ Lệ để khiến nó

trở nên lớn mạnh, nhưng bây giờ xem ra viễn cảnh không được tốt lắm. Cậu không sợ hùn vốn bất hợp pháp, cuối

cùng không hoàn lại được tiền, sẽ lôi cả nhà họ Lệ vào à?”

Ánh mắt Lệ Quân Hạo tôi đi: “Làm sao anh biết?”

Bất động sản Bác Hạo được âm thầm sáng lập dưới danh nghĩa cấp dưới của anh ta. Cả bố mẹ và Lệ Quân Thần

đều không biết. Khoảng thời gian trước, bởi vì công việc chuyển đổi bình thường, người giúp đỡ anh ta bị thuyên

chuyển đi rồi, người mới đến đã quy hoạch lại nơi sắp phát triển. Mảnh đất anh ta mua được lập tức từ mảnh tầm

thấp hot nhất thành phố trong tương lai trở thành nơi ít được chú ý nhất, có thể nói là thua lỗ trầm trọng. Quan

trọng là, anh ta không muốn người nhà biết, số tiền anh ta lấy ra để mua đất đều do anh ta hùn vốn bất hợp pháp.

Nhìn thấy mảnh đất đó đã trở thành khu đất hoang, có lẽ đến lúc đó anh ta sẽ không thể trả lại số tiền hùn vốn kia,

mặc dù nhà họ Lệ có thể giúp anh ta trả, nhưng sau này anh ta đừng hòng tham gia vào bất cứ chuyện gì của công

ty nữa. Trong lòng Lệ Quân Hạo vô cùng không cam tâm.

“Làm sao tôi biết được thì cậu không cần quan tâm. Tôi chỉ hỏi cậu hai câu, có muốn hoàn lại khoản tiền này mà

không thông qua nhà họ Lệ không? Có muốn kiếm được một khoản tiền lớn thông qua mảnh

đất này không?”







“Anh có cách?” Lệ Quân Hạo hơi híp mắt lại: “Bùi Uyển Linh là con gái của nhà họ Bùi, tôi là con trai của nhà họ Lệ,

cho dù tôi có thua lỗ thì nhà họ Lệ cũng sẽ giúp tôi hoàn tiền. Tôi vẫn là cậu chủ của nhà họ

Le.”

“Nhưng là một cậu chủ không có quyền lợi gì. Đặc biệt là sau khi Lệ Quân Thần nắm được nhà họ Lệ và kết hôn,

cậu sẽ trở thành thành chi thứ.”

Thấy Lệ Quân Hạo không lên tiếng, Đỗ Ngôn Tranh tiếp lời: “Nếu cậu hai Lệ không có suy nghĩ như vậy thì cứ coi

như tôi không nói. Cậu có thể đi.” Nhìn thấy vệ sĩ bước tới mời mình rời đi, Lệ Quân Hào lớn tiếng nói: “Chờ đã!

Ban nãy anh nói là sẽ giúp tôi trở thành người thừa kế nhà họ Lệ. Anh muốn dùng một vụ làm ăn để khiến tôi bỏ lỡ

một cuộc hôn nhân không tồi sao?”

“Ý của tôi là khiến cậu rời khỏi Bùi Uyển Linh. Cho dù cậu không rời khỏi Bùi Uyển Linh thì tôi vẫn có cách khiến

cô ta tuân theo mệnh lệnh của tôi. Để cậu trở thành người thừa kế của nhà họ Lệ chỉ là phần thưởng của tôi thôi. Tôi

nâng đỡ cậu để cậu đối phó với anh trai cậu. Nếu cậu không có ý đó, vậy thì cậu có thể đi rồi.”







“Anh trai tôi có thù oán với anh?”







“Tôi không thích lảm nhảm với một tên ngốc. Tiễn khách.”







Mặc dù lời nói của Đỗ Ngôn Tranh không hề khách sáo nhưng Lệ Quân Hạo không có ý định rời đi. Anh ta quyết tâm: “Được, tôi tin anh Đỗ nhất định có thể giúp tôi một tay. Tôi sẽ không hỏi nhiều, sau này tôi phải làm thế nào, anh Đỗ dặn dò một tiếng, tôi sẽ nghe lời anh.”







Khóe môi Đỗ Ngôn Tranh nở một nụ cười kỳ dị. Giống như một vị hoàng đế quân lâm thiên hạ, tỏa sáng rực rỡ, trong mắt anh ta, tất cả mọi người đều yếu ớt.




Chương 326




Bùi Uyển Linh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện, tên ác ma kia không ở bên cạnh cô ta. Thở nhẹ

một hơi để chúc mừng vì mình vẫn3 còn sống, Bùi Uyển Linh cảm thấy vô cùng ấm ức.

Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.

“Mẹ…”

Cuối 1cùng thì điện thoại cũng được kết nối, khi nghe thấy giọng nói của mẹ, Bùi Uyển Linh đã tủi thân và òa khóc

ngay lập tức.

Bà Bùi nha9nh chóng an ủi và nói rằng họ đã đến bệnh viện rồi, sẽ lên ngay.

Ngay sau đó, cửa phòng của Bùi Uyển Linh được đẩy ra,

Thấy 3cả bố và mẹ đều đến rồi, lúc này Bùi Uyển Linh vừa tủi thân khóc lóc vừa nói với bố mẹ về sự ác độc của Đỗ

Ngôn Tranh.

Ông bà Bùi ng8he xong chỉ biết thở dài.

“Mẹ, dù gì thì mẹ cũng là cô của anh ta, mẹ không thể nói anh ta à? Bảo con đi dụ dỗ Chiến Lệ Xuyên thì thôi đi,

anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với con như thế này! Bây giờ con đã có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai của con còn là

cậu chủ của nhà họ Lệ. Con không tin rằng con đã kết hôn với Lệ Quân Hạo rồi mà anh ta vẫn có thể ép con ngoại

tình!”

Ông bà Bùi tỏ vẻ sợ hãi.

“Không được không được!”

“Chuyện này không được!” Hai người gần như đồng thanh.

“Tiểu Linh, con cũng biết là bây giờ nhà họ Bùi hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Đỗ. Nếu con không nghe lời cậu ta,

cậu ta…” “Anh ta làm sao?” Bùi Uyển Linh tức giận bất bình, khuôn mặt mang theo sự căm hận.

“Tiểu Linh, con có nhớ chị ba nhà cậu hai không?”

Cậu hai là chủ hai của Đỗ Ngôn Tranh, con gái lớn của ông ta chính là người chị ba đó.

Đương nhiên là Bùi Uyển Linh nhớ, cô ta gật đầu nói: “Không phải chị ấy bị điên rồi à?”

Bùi Uyển Linh nhớ là người chị ba đó là một cô gái tài hoa nhưng lại thích so sánh. Khi so sánh với những người

khác, tâm lý của cô ta đã mất cân bằng và phát điên, đến nay vẫn ở bệnh viện tâm thần để dưỡng bệnh.







Lúc này bà Bùi lại lắc đầu, nắm lấy tay con gái, ngập ngừng muốn nói nhưng lại dừng lại nhìn xung quanh xác

nhận cửa đã đóng, sau đó thì thào: “Chị ba của con không bị điên!”

Bùi Uyển Linh nghe mẹ mình nói, tóc tai lập tức dựng đứng.

“Là… là sao ạ?”

“Khi đó chị ba của con móc nối với nhà họ Tạ, cậu lạ thậm chí còn cao hơn nhà họ Đỗ một bậc. Ban đầu chị ba của

con muốn giúp Đỗ Ngân Hàng tranh giành vị trí gia chủ, nhân cơ hội ổn định địa vị của mình trong lòng cậu Tạ,

cho nên đã dùng một số thủ đoạn với Đỗ Ngôn Tranh.”

“Kết quả cuối cùng là như bây giờ đấy. Để giữ lại chị thứ, cậu hai của con đã vứt bỏ chị ba của con, trơ mắt nhìn Đỗ

Ngôn Tranh đưa con bé vào bệnh viện tâm thần để ở chung với những kẻ thần kinh kia, mãi mãi không được phép

ra ngoài.”

Bùi Uyển Linh: III

“Anh ta thật quá đáng! Mẹ, mẹ nói với con chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ bố mẹ cũng muốn con kết hôn với Chiến

Lệ Xuyên à? Tuy rằng quả thực là con đã từng yêu anh ấy, nhưng anh ấy bị liệt rồi! Sau này đa phần nhà họ Chiến

sẽ có thể rơi vào tay Chiến Vũ Hằng. Huống hồ Chiến Lệ Xuyên đã có vợ, bố mẹ không nhìn thấy hôm nay người

vợ không có tố chất của anh ấy đã chế nhạo con như thế nào đâu.”







Bà Bùi thở dài, vẫn nói ra những lời bà ta không muốn nói nhất.







“Tiểu Linh, hôm nay cậu ta đã gửi cho bố mẹ một đoạn video quay cảnh chị ba của con ở bệnh viện tâm thần, còn bảo bố mẹ hỏi con là con muốn kết hôn với Chiến Lệ Xuyên, hay vào trong đó ở?”







Mắt Bùi Uyển Linh đột nhiên mở to, vẻ mặt thất thần, không thể tin được.







“Tiểu Linh, chúng ta không đấu lại được với cậu ta đâu, thế lực của cậu ta bây giờ đã sâu không thể lường được rồi. Con chỉ có thể lựa chọn hai con đường, hoặc là kết hôn với Chiến Lệ Xuyên, ôm chặt đùi cậu ta, hoặc là chỉ có thể vào bệnh viện tâm thần, làm bạn cùng phòng với…chị ba của con.”




Chương 327




Bùi Uyển Linh xem đoạn video bà Bùi bật, tức giận đến mức cả người run lên.

Trong video, người chị ba đã từng kiêu ngạo và ngông cuồng tự cao 3tự đại của cô ta, người phụ nữ xinh đẹp nhất

nhà họ Đỗ, lúc này tay chân đang bị trói trên giường. Bên cạnh cô ta là các bác sĩ và y tá của bệnh viện1 tâm thần, họ

lạnh lùng nhìn chị ba gầm thét như dã thú, bác sĩ chỉ nói một câu: “Cô ấy quá nóng nảy, tiêm một mũi an thần cho

cô ấy.”

Sau đó9, những y tá đó vây tới và cắm một cây kim rất to vào cánh tay của cô ta. Một lần cằm không trúng thì cắm

lần thứ hai, thứ ba… Chị ba la hét xin th3a, đe dọa với sự tức giận tột độ, không cam tâm và sợ hãi, nhưng vô ích.

Cuối cùng không biết có phải do thuốc an thần đã phát huy tác dụng k8hông, hay là do cô ta đã hoàn toàn tuyệt

vọng, tóm lại là không nói thêm tiếng nào nữa, chỉ có nước mắt âm thầm chảy xuống dọc theo khóe måt.

“Anh ta là ác quỷ!” “Ác quỷ ác quỷ ác quỷ….”

Ngày hôm sau, Đỗ Ngôn Tranh rời khỏi khách sạn, khi thang máy VIP của khách sạn mở ra, một gương mặt quen

thuộc xuất hiện trước mắt anh ta.

Đỗ Ngôn Tranh hơi nhướng mày: “Anh Để?”

Trong thang máy, Đế Vân Hi dáng người cao ráo đẹp đẽ, mặc bộ vest thủ công màu đen giống với Đỗ Ngôn Tranh

Anh ta nở một nụ cười ôn hòa với Đỗ Ngôn Tranh, lịch sự nói: “Xin chào, anh Đỗ.”. Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy hơi

lạ, tại sao một người bận rộn của châu Để như Đế Vân Hi lại tới thành phố H?

Mặc dù thành phố H cũng là một thành phố lớn tầm cỡ quốc tế, nhưng không phải mấy ngày nay Đế Vân Hi có một

cuộc đấu thầu rất quan trọng phải đến thành phố S sao? “Anh Đỗ, anh có vào không?” Đế Vân Hi nhẹ nhàng hỏi.

Đôi môi mỏng của Đỗ Ngôn Tranh hơi mím lại, anh ta đi vào thang máy. Hai người đứng cạnh nhau, chiếc thang

máy rộng lớn trở nên chật hẹp vì sự hiện diện của hai vị Phật lớn này.

Để Vân Hi và Đỗ Ngôn Tranh cao ngang nhau, hơn nữa lại đẹp trai cao ráo, chẳng khác gì nam thần bước ra từ

trong truyện tranh. Nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Một người tao nhã, một người cương nghị, một người giống như nét phác thủy mặc thời cổ đại, một người giống

như sát thần kiên cường trong chiến trường hiện đại.

“Sao anh Để lại rảnh rỗi đến thành phố H thế?” Đỗ Ngôn Tranh luôn cảm thấy rằng con cáo Đế Vân Hi này đến

thành phố H chắc chắn là có vấn đề Dù sao thì cũng giống như anh ta nếu không phải ông nội nằm viện ở đây

ông nội bắt anh ta cảm ơn Cảnh Thiên thì anh ta sẽ không đến. Nhưng sau khi phát hiện ra bóng dáng của Saka từ

Cảnh Thiên, lúc này khi nhìn thấy Để Vân Hi, trực giác của anh ta nhận được rằng Đế Vân Hi cũng đến vì Saka.

Anh ta luôn cảm thấy rằng đàn ông trên toàn thế giới đều thèm muốn cô gái của mình. Để Vân Hi nhìn thẳng về

phía trước, đáp: “Việc công, còn anh thì sao?”

“Tôi cũng thế.”

“Nghe nói hôm qua anh Đỗ tới khu phim trường.”

Đỗ Ngôn Tranh đáp: “Ừ.”

“Anh Đỗ đang chuẩn bị phát triển lĩnh vực điện ảnh và truyền hình à?” “Không, tôi đi cảm ơn một cô gái đã cứu

mạng ông nội tôi trước đây.”

Đối mặt với câu trả lời này của Đỗ Ngôn Tranh, Đế Vân Hi lại sững sờ.

Không ngờ em gái thân yêu của anh ta còn cứu ông cụ Đỗ.

Nhưng…







Nghĩ rằng như vậy là anh ta sẽ tin những lời nói dối của Đỗ Ngôn Tranh à?







Hôm qua, anh ta canh chừng ở bên ngoài hơn nửa ngày trời để ăn vạ em gái mình. Cái tên bồ nhí Đỗ Ngôn Tranh này rốt cuộc đã làm gì với em gái anh ta, anh ta còn có thể không biết à?







Nếu nói rằng Đỗ Ngôn Tranh không có ý gì với em gái mình về khía cạnh đó, Đế Vân Hi có thể vặn đầu mình xuống cho Đỗ Ngôn Tranh làm bóng đá.







Khi điều tra được em gái đã kết hôn với tên bại liệt Chiến Lệ Xuyên, anh ta đã tức gần chết. Nhưng nếu đã kết hôn rồi thì trước khi ly hôn đừng hòng có bất kỳ bồ nhí nào. Dù sao thì người bị bại liệt không làm được gì cả, kết hôn cũng như không, sau này ly hôn rồi thì vẫn là gái tân.




Chương 328




Đặc biệt là Đỗ Ngôn Tranh, so với việc kết hôn với tên bại liệt Chiến Lệ Xuyên, anh ta cảm thấy loại người lạnh lùng

vô tình lại có thể lực mạnh3 mẽ như Đỗ Ngôn Tranh có vẻ chướng mắt hơn.

Em gái nhà anh ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, trừ khi người nhà họ Để chết hết r1ồi, nếu không tuyệt

đối không thể để cô kết hôn với một người như vậy. Trong lòng Đế Vân Hi đã phàn nàn từ phẩm chất đến thể lực

của Đỗ Ngôn Tr9anh, nhưng trên mặt lại giống như được ở cùng với người đạo đức cao thượng, tràn đầy sự quan

tâm chăm sóc.

“Ông cụ bị bệnh à? Có nghiêm3 trọng không?”

Nhắc đến ông nội nhà mình, nghĩ đến cô gái của mình, Đỗ Ngôn Tranh nở nụ cười nhẹ.

“Vốn dĩ rất nghiêm trọng, suý8t nữa nguy hiểm đến tính mạng, may mà ân nhân cứu mạng đó đã kịp thời ra tay

cứu giúp nên mới khiến ông cụ chuyển nguy thành an.”

“Hóa ra là như vậy. Vậy thì đúng là phải cảm ơn thật đàng hoàng rồi. Nếu chuyện này mà xảy ra ở nhà tôi, ngoài

việc cảm ơn bằng cách đưa cho một khoản tiền thì ít nhất chúng tôi sẽ đồng ý với một điều kiện của ân nhân. Nhỡ

may sau này người ta gặp phải khó khăn gì thì có thể lấy điều kiện này ra để nhờ chúng tôi giúp đỡ.”

Đế Vân Hi nghĩ rằng chỉ cần anh ta có thể giúp em gái thân yêu có được điều kiện này, nếu sau này Đỗ Ngôn Tranh

theo đuổi em gái, em gái có thể…

Bảo Đỗ Ngôn Tranh cát càng xa càng tốt.

Đỗ Ngôn Tranh và Đế Vân Hi đều nhìn thẳng về phía trước nói chuyện, cho nên Đế Vân Hi không nhìn thấy sự

cưng chiều tột độ không nên xuất hiện trong mắt loại người như Đỗ Ngôn Tranh

“Ông cụ là người tôi tôn kính nhất trên đời này, cứu ông nội tôi còn quý giá hơn cả cứu mạng tôi. Đừng nói là một

điều kiện, tôi có thể thỏa mãn tất cả điều kiện của cô ấy mà không cần lý do.” Trừ việc báo anh ta tránh xa cuộc

sống của cô.

Đế Vân Hi lắng nghe, sao lại cảm thấy câu này rất kỳ lạ nhỉ? “Mấy ngày trước tôi đã nghe nói đến chuyện của vợ

anh rồi, anh bớt đau buồn.” “Một số người đã chết, nhưng cô ấy vẫn sống.”

Đế Vân Hi không hiểu nội tình nên gật đầu: “Một số người cho dù đã đi rồi nhưng sẽ mãi mãi khắc trong tim. Cũng

giống như ông ngoại tôi vậy, kể từ sau khi bà ngoại tôi mất, cả đời này ông không đi thêm bước nữa.”







Cải loại khắc chết vợ này, còn chỉ trong mấy ngày đã nhắm vào em gái thân yêu của anh ta, Đế Vân Hi sẽ không bao

giờ cho phép loại trai quê lấy vợ thành phố bạc tình bạc nghĩa này đến gần.

Đúng vậy, trong lòng Đế Vân Hi, Đỗ Ngôn Tranh chính là trai quê lấy vợ thành phố điển hình. Năm đó nếu không

phải ông cụ Đỗ có lòng tốt đưa anh ta về nhà họ Đỗ nuôi nấng thì anh ta có thể trở thành người nhà họ Đỗ được à?

Tuy nhiên, nhìn nhà họ Đỗ hiện tại đi, ngoài ông cụ Đỗ còn được sống theo ý mình ra thì còn mấy ai được quyền tự

hành động? Có lẽ là do Để Vân Hi đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng, dù sao thì trong hào môn, ai cũng đều

không dễ dàng gì, nhưng cái tên không sợ chết này không hợp với cô em gái đáng yêu nhà anh ta chút nào.

Cửa thang máy mở ra, Để Vân Hi và Đỗ Ngôn Tranh khẽ gật đầu với nhau rồi mỗi người một ngả







Tờ mờ sáng, Cảnh Thiên tỉnh dậy trên chiếc giường lớn mềm mại. Hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại trong bệnh viện. Bởi vì tim Chiến Lệ Xuyên đã hồi phục một cách “thần kỳ” dưới sự hỗ trợ của thuốc viên.







Sau khi châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên vào đêm qua, Cảnh Thiên đã đốt hương cho anh. Vì vậy khi Cảnh Thiên dậy để kiểm tra tình hình của Chiến Lệ Xuyên thì thấy anh vẫn đang ngủ.







Vốn định không làm phiền anh, cô đi ra luôn.







Không ngờ Chiến Lệ Xuyên đã mở mắt ra nhìn cô.




Chương 329




Giờ phút này, Chiến Lệ Xuyên giống như yêu tinh hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt vậy, đẹp đến mức khiến người ta

không rời nổi mắt.

Cảnh Thiên nhìn đến mức tâm hồn lơ lửng.

“Dậy rồi à?”

Giọng Chiến Lệ Xuyên hơi khàn vì mới ngủ dậy, rất gợi cảm. 1

“Lát nữa tôi phải đến khu phim trường để chụp bộ ảnh đầu tiên của hôm nay, tôi không ăn sáng với anh đâu. Sau

khi chụp ảnh x9ong, buổi chiều có cảnh quay của tôi, buổi tối quay xong sẽ về nhà.” Là một người tích cực thực

hiện hợp đồng, Cảnh Thiên nghĩ rằng 3cô vẫn nên báo cáo một số lịch trình công khai của mình cho Chiến Lệ Xuyên

nghe. “Ừ.” Chiến Lệ Xuyên cười nhẹ rồi hỏi: “Chụp ảnh một8 mình à?” “Còn có Vân Tiêu nữa. Tạp chí sẽ chụp ảnh

nam nữ chính của Mirror World trước để phát hành khi bộ phim truyền hình được phát sóng, không chỉ có thể tăng

lượng phát hành mà còn có thể tăng độ hot.”

Sản nghiệp trước đây của Cảnh Thiên không liên quan đến lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Bây giờ đã trở thành

một diễn viên, cô mới biết rằng ngành đó kiếm được nhiều như thế nào.

Dù gì thì cũng là một vụ làm ăn mới, Cảnh Thiên quyết định sau này cũng phải làm xem sao, cho nên khi nói

chuyện giọng nói cũng mang theo sự nóng lòng muốn thử.

Chiến Lệ Xuyên không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cưng chiều nhìn Cảnh Thiên, nghe cô nói những chuyện mình

hứng thú, sau đó anh phát hiện ngoài kiếm tiền ra, bản thân mình cũng nảy sinh hứng thú khác với những thứ này.

Cho đến khi nói xong, Cảnh Thiên cũng không nhớ ra Chiến Lệ Xuyên là chủ tịch hội đồng quản trị của Trung Bác,

là một tay già đời trong mọi chuyện. Mặc dù trong lòng Chiến Lệ Xuyên cảm thấy không thoải mái vì Vân Tiêu đã

nhân cơ hội quay phim với vợ anh để tiếp cận cô, nhưng ngoài mặt lại không hề thể hiện ra.

Anh nói: “Ngày nào cô cũng có nhiều việc như vậy, nếu bạn quá thì cứ nghỉ ngơi ở trong căn biệt thự tôi đã chuẩn

bị trước cho là được. Sức khỏe của tôi đã tốt rồi, cô không cần quá lo lắng, chăm sóc tốt cho bản thân mình là được.”

“Không cần, tháng sau chúng tôi phải ra nước ngoài quay nên không thể gặp anh mỗi ngày, cho nên tháng này tôi

sẽ về thăm anh hằng ngày.” Đặc biệt là trước và sau khi phẫu thuật, cô bắt buộc phải đảm bảo an toàn cho Chiến Lệ

Xuyên. Trong lòng Chiến Lệ Xuyên vui đến mức từng bông hoa nhỏ nở rộ, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. “Vậy

thì vất vả cho cô rồi, đi đường cẩn thận, tôi chờ cô ở nhà.”

“Xe đã được điều tới theo yêu cầu của cô rồi, Tiểu Trần đang chờ cô bên ngoài.”







“Được, vậy anh uống nước đi.” Hằng ngày trước khi rời đi, Cảnh Thiên đều sẽ bảo Chiến Lệ Xuyên uống nước có chứa nước linh tuyền, sau đó cô lại rót cho anh thêm một cốc nữa rồi mới đi.







Là một bệnh nhân, Chiến Lệ Xuyên thực sự rất ngoan ngoãn nghe lời, không làm mình làm mẩy, là mẫu bệnh nhân mà Cảnh Thiên thích. Vì liên tiếp hai ngày liền bị đâm hỏng hai chiếc xe, hôm nay Cảnh Thiên đã bảo Chiến Lệ Xuyên chuẩn bị cho cô một chiếc audi A6 giá rẻ.







Cô nhận ra mình rất thông mình.







Bởi vì vừa xuống khỏi đường cao tốc trên cao và đi vào khu công nghiệp, một chiếc Shelby màu đỏ rất nổi bật đột ngột lao ra từ góc đường.




Chương 330




“Đệch!” Cô không kìm được mà chửi thề.

Bởi vì chiếc Shelby đó là tài sản của cô khi còn sống.

Chiếc xe yêu thích của cô!

Ngườ3i đàn ông này lại lải chiếc xe yêu quý của cô đâm vào không hề do dự khiển sắc mặt Cảnh Thiên xanh mét.

Cô cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Nh1ưng may là lái xe Chiến Lệ Xuyên tìm hôm nay là một cao thủ đua xe, lúc chiếc Shelby đâm vào, lái xe chỉ nhẹ

nhàng quay vô lăng, chiếc Audi đã đi ng9ang qua chiếc Shelby màu đỏ.

Ma sát tạo ra tia lửa tung tóe, hai chiếc xe quẹt ra hai vòng tròn trên đường.

Nhìn từ xa, một đỏ một đ3en, giống như một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đang nhảy điệu Vans cùng

một người đàn ông.

Nhìn thấy hai chiếc xe đang chuẩn bị làm m8ột “vòng tròn tình yêu” trên đường với tốc độ cực nhanh và đồng đều,

một tia chớp màu bạc bất ngờ lao thẳng về phía hai chiếc xe như một con chó hoang đứt dây.

Râm!

Cùng với âm thanh va chạm cực lớn vang lên, chiếc Audi A6 đã dừng lại an toàn sau khi điên cuồng quay vài vòng

tại chỗ.

Những chiếc Shelby đỏ kia lại không may mắn như vậy.

Nó bị chiếc xe màu bạc va vào thân xe, cho dù là một chiếc xe sang trọng và an toàn hơn nữa cũng không thể chịu

được một cú va chạm như vậy.

Dưới cú va chạm như sấm sét, chiếc Shelby lòe loẹt giống như một tiên nữ diêm dúa giáng trần, lưu lạc trở thành

dân tị nạn què quặt bò ra khỏi chiến trường.

Toàn bộ thân xe bị đâm lõm vào trong, trên thân xe có một cái lỗ lớn.

Ừ, đúng rồi, là một cái lỗ.

Cảnh Thiên xem xét. Tia chớp màu bạc đã đâm trúng Shelby là một chiếc Aston Martin đã được sửa đổi phiên bản

giới hạn.

Chiếc xe này không chỉ được sửa lại mà đầu xe còn có một chiếc đinh nổ vừa sắc vừa dài.







Nếu chiếc xe đó không phải là chiếc Shelby hàng đầu thế giới mà là chiếc Audi A6 mà cô đang ngồi thì ước chừng

bây giờ sẽ bị nổ tung.

Cảnh Thiên cảm thấy mấy ngày này cô bị tai nạn xe nhập.

Thấy bộ dạng thảm hại của chiếc Shelby, cô buồn bực bước xuống xe. Ngay sau đó, cửa của Shelby và Aston Martin

cũng được mở ra. Không cần nói, người ra khỏi chiếc xe Shelby là Đỗ Ngôn Tranh.

Người bước xuống còn lại là Đế Vân Hi, người đã dùng một tấn vàng để tặng có ngày hôm qua.

Vào lúc này, sắc mặt của hai người đàn ông này còn tệ hơn cả của Cảnh Thiên. Cảnh Thiên đang định nói chuyện

thì Đỗ Ngôn Tranh cười lạnh nói: “Tay nghề của anh Để không tồi.”

Để Vân Hi biết tên này hôm qua đến tìm em gái thân yêu của anh ta là các chúc Tết phượng hoàng điển hình, hắn là

không có chuyện gì tốt, nhìn thấy bộ dạng các ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga của anh ta, Đế Vân Hi buồn nôn thay

cho em gái nhà mình.

Lúc này bị Đỗ Ngôn Tranh mỉa mai, tâm trạng anh ta lại tốt hơn một chút.

Dù sao thì nhìn thấy đối phương không vui, anh ta sẽ thấy vui.

Theo Đỗ Ngôn Tranh thấy, Đế Vân Hi vốn dĩ giống một tên cặn bã văn nhã, lúc này anh ta cười càng giống một con

hồ ly hơn. “Quá khen quá khen, bình thường thôi. Chiếc Shelby của anh Đỗ cũng không tồi, bị đâm như vậy rồi mà

lại không gây khung.” Nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của Đỗ Ngôn Tranh, trong lòng Cảnh Thiên rất vui.

Trong lòng vui vẻ cũng thể hiện ra mặt, cô còn cười tươi rói.







Đỗ Ngôn Tranh: …







Con bé này có độc đấy à?







Biết rằng cô hận anh ta, nhưng cô đã quên rằng chiếc xe này thật ra là của cô rồi à?







Đúng vậy, mặc dù không có bằng chức xác thực để xác định Cảnh Thiên là Saka, nhưng Đỗ Ngôn Tranh đã nghiêm chỉnh coi Cảnh Thiên là Saka rồi.