Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 306




Mắt Bùi Uyển Linh lập tức mở to.


Trước đây cô ta là người duy nhất có thể đứng bên cạnh anh Xuyên, là người duy nhất kh3ông bị xua đuổi khi cách
anh nửa mét.


Nhưng dù cô ta đã là người đặc biệt nhất rồi, cô ta vẫn không thể chạm vào tay a1nh được.


Con ả xung hỉ này, cô ta dựa vào cái gì chứ?


Cảnh Thiên đã nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt Bùi 9Uyển Linh, cô mỉm cười nói với cô ta: “Đây là chồng
tôi, chúng tôi là người thân thiết nhất trên thế giới này. Trước nay chúng3 tôi không bao giờ phân biệt anh tôi, cho
nên có rắm thì mau đánh đi, đánh xong thì cút.”


Từ thái độ của Chiến Thư Du 8và Khương Vũ Hi, Cảnh Thiên cơ bản đã đoán được mối quan hệ giữa người phụ nữ
này và Chiến LệXuyên. Mặc dù quan hệ giữa cô và Chiến LệXuyên chưa tốt đến mức là vợ chống thực sự, nhưng…
người của cô sao có thể bị người khác bắt nạt chứ?


Hơn nữa, người phụ nữ này vừa nhìn là biết đưa bạn trai mới tới để diễu võ dương oai!


Những lời Cảnh Thiên nói đã làm Chiến Lệ Xuyên vô cùng vui vẻ.


Thu lại sự mạnh mẽ của mình, anh im lặng nằm trên giường bệnh, làm một người si tình bị phụ nữ phụ bạc, bị chế
giễu, nhưng lại được vợ bảo vệ. 09


“Anh Xuyên, tại sao anh lại lấy một người phụ nữ không có tố chất lại không biết chừng mực như vậy? Chỉ vì lời
đồn cô ta hợp mệnh với anh à? Anh Xuyên, cho dù gặp chuyện không may, nhưng anh cũng không thể chà đạp bản
thân mình như vậy chứ?”


“Chà đạp? Tôi xấu hơn cô, thân hình kém hơn cô, hay là nghèo hơn cô hả? Hoặc là thân phận địa vị của tôi không
bằng cô? Mặt cô phải dày đến mức nào mới cảm thấy A Xuyên tìm tôi là đang chà đạp chính mình? Chẳng lẽ cô cảm
thấy A Xuyên lấy cô mới là thêu hoa trên gầm à?”


“Thiên Thiên, cô đang nói gì vậy? Chắc không phải cô cho rằng tôi và cô ta từng có quan hệ tình cảm đấy chứ?”


Cảnh Thiên: …


Bùi Uyển Linh nhìn Chiến Lệ Xuyên bằng vẻ mặt không thể tin nổi, không thể ngờ được anh lại nhất quyết phủ
nhận sự tồn tại của cô ta.


“Nếu anh cảm thấy anh chưa từng có quan hệ tình cảm gì với em trong quá khứ thì tại sao ba tháng trước em đến
tìm anh để chia tay, anh lại đau khổ như vậy? Rõ ràng là anh yêu em!”


Khi Bùi Uyển Linh hét lên câu này, Cảnh Thiên nhìn thấy trong mắt của Lệ Quân Hạo hiện lên sự đau khổ và ghen
ghét.


“Chậc chậc, xem ra vì A Xuyên bị bại liệt rồi nên cô mới để lốp dự phòng thành chính thức à? Ôi, anh chàng đẹp trai
này, anh phải cẩn thận đấy, nhỡ may một ngày nào đó anh cũng tàn phế, bại liệt, mắc bệnh không trị được gì đó, có
thể cô ta sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức thôi. Anh muốn ở bên cô ta thì tôi kiến nghị anh nên lên xe trước rồi hãy mua
vé. Con người đều có sớm tối họa phúc mà, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì ít nhất còn có người nổi dõi đúng
không?”


“Cô… cô ngậm máu phun người!” Bùi Uyển Linh đúng là bị tức chết vì sự thô bỉ của Cảnh Thiên.


“Sao lại phun người chứ? Không phải cô nghĩ mình là người yêu cũ của A Xuyên sao? Không cần biết A Xuyên có thừa nhận cô không, trong lòng cô cũng thừa nhận A Xuyên rồi đúng không? Vậy mà anh ấy bị bại liệt, cô lại tìm anh ấy chia tay, cô còn nói tôi ngậm máu phun người à? Có phải cô không hiểu nghĩa của từ này không? Có cần tôi tặng cho cô một quyển từ điển thành ngữ không?”


“Có một chuyện…” Chiến Lệ Xuyên, người nằm trên giường hưởng thụ sự bảo vệ của Cảnh Thiên, chốc chốc lại bảo vệ danh tiếng của mình lại lên tiếng. Cuối cùng, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên chuyển sang Bùi Uyển Linh.


“Tôi chưa bao giờ thừa nhận rằng cô là bạn gái của tôi. Đối với tôi, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta là Bùi Hằng. Đối xử với cô vui vẻ hòa nhã hơn những người khác một chút là bởi vì Bùi Hằng là anh trai cô.” “Còn về cái ngày cô đến nói chia tay, quả thực tôi rất đau khổ, vì tôi vừa mới biết rằng mình không thể chữa khỏi được và sẽ nằm liệt trên giường mãi mãi. Nếu nó gây ra khó chịu và hiểu lầm cho cô thì xin lỗi nhé.”