Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 193




Giám đốc bệnh viện vừa giải thích vừa trợn tròn mắt: “Nói cách khác… cậu hai, đối phương là em gái ruột của cậu.


Vậy thì người ở nhà…”


Là ai vậy???


Đầu óc Vân Tiêu hơi hỗn loạn.


Trước nghi hoặc của giám đốc bệnh viện, anh ta cũng ngơ ngác. Anh ta mới vừa 1gặp Cảnh Thiên trong đoàn phim
hôm nay thôi, phát hiện rằng cô rất giống với bà ngoại đã mất của mình. Đặc biệt là mắt và lông mày, gần như l9à
cùng một khuôn với bà ngoại vậy.


Những bà ngoại chỉ có một người con gái là mẹ anh ta thôi, cho nên anh ta đoán, có lẽ bà ngoại từn3g còn có một cô
con gái khác nữa, mà cô con gái đó lại sinh con gái.


Sở dĩ anh ta mang tóc của mình và của Cảnh Thiên làm xét nghiệm 8DNA là vì muốn kiểm tra xem anh ta và đối
phương có quan hệ máu mủ không.


Anh ta thề rằng anh ta thực sự chỉ nghĩ rằng Cảnh Thiên giống bà ngoại, vì vậy anh ta mới làm xét nghiệm này.


Nhưng…


Em gái ruột là chuyện gì vậy??


“Chuyện này…”


Chưa kịp nói xong, giám đốc bệnh viện đã giơ ba ngón tay lên: “Trời biết đất biết cậu biết tôi biết, trừ khi cậu tiết lộ
chuyện này, nếu không thì ngay cả chủ tịch và bà chủ tôi cũng sẽ không nói.”


Dù sao thì chủ tịch đã ngồi một bên uống trà từ lâu rồi, người nắm quyền là cậu cả, cậu hai và cậu ba. Ông ta không
dám đắc tội với vị này.


Vân Tiêu rất hài lòng. Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh ta lại bổ sung thêm một câu nữa: “Vậy ông có
nói với anh cả của tôi không?”


Cậu ba không quản lý bệnh viện, Vân Tiêu không sợ, nhưng anh cả chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ công ty của
tập đoàn, bao gồm cả bệnh viện này, nói trắng ra, giám đốc bệnh viện cung kính với anh ta như vậy còn không phải
là vì nể mặt anh cả sao?


Quả nhiên, câu nói này của Vân Tiêu khiển nụ cười của giám đốc bệnh viện lập tức cứng đơ lại.


Vân Tiêu hơi híp mắt lại: “Sao hả, ông định nói cho anh cả biết à?”


Giám đốc bệnh viện cảm thấy lạnh sống lưng, vội xua tay: “Không không không không! Sao có thể chứ, cậu hai! Tôi
là người như vậy sao?”


“Đúng vậy.” Vân Tiêu cười như không cười, đã không còn hình ảnh tao nhã ôn hòa như khi ở trước công chúng, bộ
dạng uy hiếp đó không khác gì đám lưu manh bên ngoài. Khác biệt duy nhất chính là tên lưu manh này rất đẹp
trai.


Giám đốc bệnh viện cười hì hì, nói: “Cậu hai nói gì vậy, dù gì thì tôi cũng là giám đốc của một bệnh viện, cũng có
uy tín, có cái đức, nếu là chuyện đã hứa với cậu rồi thì sao tôi có thể nói ra được chứ?”


“Vậy nếu như ông nói ra thì sao?”


“Sét đánh!” Giám đốc bệnh viện nghiêm túc.


Lúc này Vân Tiêu mới xua tan nghi ngờ, nụ cười tao nhã lại trở lại trên khuôn mặt anh ta, anh ta còn chu đáo giúp
giảm đốc bệnh viện già chỉnh lại cổ áo.


“Vậy thì tốt. Nhớ kỹ những gì ông nói.”


“Đương nhiên đương nhiên!” Đối với ba anh em nhà này, giám đốc bệnh viện luôn rất nịnh nọt. “Nhưng cậu hai,
cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao lại không được nói chuyện này với câu cá, cậu ba, chủ tịch và bà chủ không
không? Cậu không muốn nhận người này về sao?” “Ai nói vậy?” Mặt Vân Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc. Sao có
thể không nhận em gái được? Đó là cô em gái ruột lưu lạc bên ngoài của anh ta đấy.


Vì sự thông minh của mình mới tìm được em gái ruột lưu lạc bên ngoài 20 năm về, anh ta còn chưa kịp yêu thương, dựa vào cái gì mà để cho hai con sói kia biết chứ?


Nếu thực sự để họ biết thì thời gian anh ta ở cùng em gái sẽ giảm đi hai phần ba.


Chỉ nghĩ đễn thôi, Vân Tiêu cũng cảm thấy lỗ rồi.


Vân Tiêu nghiêm nghị nói: “Nếu như là em gái ruột của chúng tôi thì người hiện đang ở nhà là giả. Ông nói xem, bố mẹ tôi yêu nhau như vậy, bố tôi sẽ ngoại tình sao?”