Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 183




Vừa rồi Đổng Duyệt Đồng còn cảm thấy người phụ nữ này giống Saka, nhưng Saka bị mắc bệnh trầm cảm, mặc dù
cũng cười nhưng là kiểu3 lười chẳng thèm nói. Chỉ cần không vui là dùng nắm đấm, thậm chí còn gặp nhau ở lò
hỏa thiêu luôn.


“Thiên Thiên!”


Chiến Thư Du vội vàng đi từ phía sau Đổng Duyệt Đồng đến trước mặt Cảnh Thiên, nói nhỏ với cô: “Y thuật của cô
Đổng rất giỏi, k9hó khăn lắm anh cả mới mời được cô Đổng tới. Hơn nữa sau khi cô Đổng xem bệnh án của A
Xuyên, nói là sau khi phẫu thuật có thể kh3iến từ vùng eo của cậu ấy trở lên có cảm giác.”


Chiến Thư Du quay lưng về phía Đông Duyệt Đồng, vừa nói cô ta vừa ra hiệu8 bằng mắt với Cảnh Thiên, còn dùng
tay nhéo cô, trong mắt mang ý cầu xin. Ý là muốn Cảnh Thiên xin lỗi Đổng Duyệt Đồng. Thực ra bên phía Chiến
Thư Du liên hệ với Viện nghiên cứu Lawrence, bên phía Đông Duyệt Đồng là do Chiến Vũ Hằng liên hệ.


Nhưng sau lần phát bệnh này của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên đã nhìn ra, Chiến Thư Du thực sự rất quan tâm đến
Chiến Lê Xuyên. Chỉ cần có liên quan đến sức khỏe của Chiến Lê Xuyên, cô ta còn có thể bỏ qua nhận định của
chính mình.


Cảnh Thiên đang định nói thì Chiến Lê Xuyên đã lên tiếng trước rồi.


“Y thuật của cô Đồng hơn người, chỉ dựa vào sức của một mình cô đã có thể khiến tôi hồi phục đến mức độ từ vùng
bụng trở lên có thể cử động được. Kết quả này quả thực khiến người ta vui mừng hơn của Viện nghiên cứu
Lawrence.”


Sau khi nghe thấy lời nói của Chiến Lê Xuyên, mặc dù trên mặt Đổng Duyệt Đồng vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng
lại đang cười lạnh. Đối mặt với bệnh tật, không ai có thể lên mặt với bác sĩ.


Trước đây, những bệnh nhân đó đối mặt với Saka như thế nào, sau này cũng phải đối với cô ta như vậy.


Ngay lúc Đổng Duyệt Đồng đang định chế nhạo Chiến Lê Xuyên vài câu rồi nhận công việc này, Chiến Lê Xuyên lại
lên tiếng: “Nhưng cô Đổng mạnh miệng nói là muốn 20% của tập đoàn AUPU chúng tôi mà còn không chịu nổi
một câu nghi ngờ của tôi và vợ tôi, người lòng dạ hẹp hòi như vậy, tôi không hề yên tâm giao cơ thể của mình cho
cô được.”


“A Xuyên!”


Sắc mặt ông cụ Chiến và Chiến Thư Du lập tức thay đổi. Chiến Thư Du còn không tán thành mà gọi Chiến Lê
Xuyên một tiếng, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt không hề dao động nào của Chiến Lê Xuyên, cô ta biết mọi chuyện
xong rồi.


Cô ta hiểu quá rõ tính cách của Chiến Lê Xuyên.


Đối với anh mà nói, tôn nghiêm quan trọng hơn nhiều so với việc cơ thể tàn tật hồi phục lại.


“A Xuyên, bên phía cô Đổng không chỉ cam đoan có thể khiến cơ thể của cháu khôi phục đến mức độ từ vùng bụng trở lên đều có thể hoạt động bình thường. Cô ấy còn đồng ý có thể dùng thực hiện phẫu thuật với giáo sư Hồng Lục. Cô ấy mổ chính, giáo sư Hồng Lục phối hợp, trước mắt đây là kết quả tốt nhất.” Ông cụ vội vàng mở lời, rất sợ Chiến Lê Xuyên tiếp tục ngang bướng.


Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Chiến Lê Xuyên, chờ đợi sự lựa chọn của anh, ánh mắt anh lại hướng về Cảnh Thiên. Thấy cô bất giác hơi nhíu mày, Chiến Lê Xuyên hỏi: “Cô Đồng đã quyết định chữa bệnh cho tôi rồi sao?”