Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 167




Đối diện với Dương Duyệt đã tức đến run lên bần bật, Cảnh Thiên lại bình thản cầm một quả cà chua bi trong địa
lên cho vào miệng, nói với giọng điệu n3hư chọc người ta tức chết thì không phải đền mạng: “Danh dự của cô bị
tổn thất thì là chuyện lớn, danh dự của người ta bị tổn thất thì không sao à? C1ô vừa lên đã bảo người ta sửa mặt để
ăn theo Ảnh đế, cô lại có lý lắm đấy? Lại còn không cho nói? Nói cô thì cô đòi bỏ vai giữa chừng, cô đang uy hiế9p
ai vậy? Đạo diễn, cho cô ta cút đi!”


Nói quen miệng rồi, Cảnh Thiên bắt đầu ra lệnh.


Đạo diễn Phan Duy: …


Ôm trán.


Đau đầu.


Không nhận ra là ông ta đã rất vất vả để đứng về phía cô à? Vì sao phải làm như đoàn làm phim là do nhà cô mở
vậy? Tuy cũng biết c8ô là người có quan hệ nhưng cô có thể làm một người có quan hệ khiêm tốn hay không?


Dương Duyệt đã sắp phát điên rồi, ngực phập phồng dữ dội, mắt đỏ sọc, nhưng cô ta lại không biết nên chửi lại
như thế nào ngay.


La Gia Ni bị Cảnh Thiên vật ngã trước đó vội vàng nói giúp: “Nhưng những gì chị Dương Duyệt nói là sự thật, anh
ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, cố tình ăn theo Ảnh đế Vân là chuyện có chứng cứ rõ ràng. Nhưng chị Dương
Duyệt thì đã đến bệnh viện livestream chứng minh rồi, thế nên cô nói chị Dương Duyệt như vậy là vu khống. Cô vu
khống thì có lý à?”


“Chứng cứ rõ ràng? Chứng cứ rõ ràng về cái gì? Cô bắt tận tay day tận mặt người ta lúc đi sửa mặt à, hay là cô có
chứng cứ người ta đi sửa mặt? Các người dựa vào cái gì mà nói người ta sửa mặt là có chứng cử, lại còn cố tình ăn
theo? Còn về Dương Duyệt, cái gì mà livestream chứng minh, không phải toàn mấy cái lừa công chúng không biết
gì thôi à? Bảo tối vu khống cô ta, cô dám bảo cô ta đi với tôi đến bệnh viện công để livestream lần nữa không? Bà
đây có thể khiến cô ta tự vả mặt mình sưng vều lên như thủ lợn bất cứ lúc nào nhé. Dao kéo tiêm chích nhiều như
thế kia mà còn dám nói mình không sửa mặt. Da mặt cô đã dày đến mức toàn là filler thôi đấy, chẳng trách lúc nói
năng chẳng có não gì cả.”


Lúc trước điều Cảnh Thiên không sợ nhất chính là đi cà khịa người ta, đám người bên cạnh cô, người nào chẳng bị
cô khịa đến mức ngoan ngoãn cun cút hoặc là qua đời vì bệnh tim mạch? Sau này bị trầm cảm, có lúc còn chăng nói
năng được rõ ràng, cô rất nhớ về thuở ngày xưa chửi người ta đến mức dở sống dở chết.


Bây giờ chửi thoải mái rồi, Cảnh Thiên tựa đầu gối lên rìa bàn như đại ca, mọi người nhìn mà líu lưỡi. Dương
Duyệt tức quá, chạy thẳng ra ngoài.


“Cảnh Thiên, cô quá đáng quá rồi đấy! Cho dù thế nào thì chị Dương Duyệt cũng là tiền bối của cô, cho dù chị ấy
không phải nữ chính thì cô cũng không thể sỉ nhục chị ấy như vậy!”


“Nói thật thì lại bảo là sỉ nhục, thể lúc cô ta nói Tân Dương sao không nghĩ xem mình là tiền bối, mình nên đại nhân
đại lượng?”


Nói xong, Cảnh Thiên còn càu nhàu: “Thảo nào ngực lép.”


Vân Tiêu là một trong các đương sự, không tham gia vào cuộc đấu khẩu giữa các cô gái. Nhưng lần này thì anh ta
không nhịn nổi nữa, để che giấu nụ cười của mình, anh ta đành phải giơ tay lên họ một tiếng.


La Gia Ni không đánh lại được, cũng không chủ lại nổi, đối diện trước Cảnh Thiên lưu manh lợn chết không sợ
nước sôi, cô ta đành phải nói với đạo diễn một câu là đi khuyên Dương Duyệt, sau đó cũng chạy theo ra ngoài.


“Đạo diễn Phan, không khí thành thế này rồi, mọi người cũng không thể duyệt kịch bản được, hay là chờ một tiếng nữa rồi hẵng bắt đầu.


Lúc này sắc mặt đạo diễn Phan đã sầm hẳn xuống, ông ta không nói năng gì, đứng dậy bỏ đi.


Hình Mỹ Kỳ khẽ cau mày, liếc nhìn Cảnh Thiên đang tỏ ra như không có chuyện gì, sau đó lại liếc nhìn ra ngoài, sắc mặt hơi tối đi.


Tân Dương là nhân vật chính chịu công kích những biểu hiện lại rất bình thản. Không chỉ bình thản, trong mắt Cảnh Thiên, cảm xúc của anh ta hoàn toàn lạnh nhạt.