Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 144




PHUNG PHÍ CỦA TRỜI


Ông cụ Chiến chấn động, vội vàng bắt tay với hội trưởng Ngô bằng cả hai tay. “Cảm ơn hội trưởng Ngô giúp đỡ,
bên ngoài lạnh, mời vào trong.” 3


Hội trưởng Ngô cười tươi, cùng giáo sư Tần đi vào trong dưới sự hướng dẫn của ông cụ Chiến.


Thấy hai vị chuyên gia đều không1 đoái hoài gì đến mình, Chiến Nhân Cẩm cảm thấy mất mặt. Ông cụ Chiến dẫn
hai vị chuyên gia lên tầng cao nhất của bệnh viện, trên thì có việ9n trưởng, dưới thì có bác sĩ chính đều đã chờ sẵn ở
bên ngoài phòng bệnh của Chiến Lệ Xuyên. Thấy hai vị chuyên gia đến, họ đều thi nhau ra 3đón.


Bác sĩ chính thuật lại đại khái về tình hình phát bệnh của Chiến Lệ Xuyên, cuối cùng tổng kết lại: “Tuy người bị bại
liệt có và8i người sẽ bị bệnh tim, nhưng tình trạng của cậu ba thực sự có phần đặc biệt, bệnh cũng đến rất nhanh.


Nếu hôm nay không cấp cứu kịp thời thì e rằng tình hình đã không lạc quan rồi.”


Giáo sư Tần và hội trưởng Ngô vừa nghiêm túc lắng nghe những gì bác sĩ chính nói, vừa theo họ đi vào bên trong.


Bên ngoài phòng bệnh của Chiến Lệ Xuyên là một phòng khách rất rộng, đi tiếp vào trong là phòng khử trùng, vào
trong nữa mới đến phòng bệnh anh nắm.


Cả đoàn người đã sắp đi qua phòng khách để đến phòng khử trùng, hội trường Ngô lại dừng chân ngay trước khi
bước vào.


“Sao thế ạ?”


Thấy hội trưởng Ngô dừng lại, giáo sư Tần cũng dừng chân rồi nhìn ông bằng vẻ thắc mắc.


Hội trưởng Ngô hít ngửi không khí, ánh mắt đang có phần mệt mỏi bỗng tỉnh táo vô cùng, đôi mắt ông phát sáng,
vẻ mặt thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.


“Mùi gì thế này?”


Mọi người đều sững sờ, Khương Vũ Hi bên cạnh liếc nhìn chỗ đồ ăn ngoài đã gọi từ trước nhưng ông cụ chưa kịp
ăn, sau đó vội vàng bước lên. “Hội trưởng Ngô đói rồi ạ? Đây là đồ ăn khuya mà chúng cháu đặc biệt chuẩn bị cho
ông và giáo sư Tần. Ông và giáo sư Tần lặn lội đường xa đến đây đã vất vả lắm rồi, hay là ăn một ít trước đã rồi
hẵng vào.”


Khương Vũ Hi tưởng biểu hiện của mình vô cùng thích hợp, ai ngờ những lời cô ta nói lại khiến sắc mặt ông cụ
Chiến sầm xuống.


Chưa nói chuyện chỗ đồ ăn này nhìn một cái là biết là đồ ăn đóng gói mang từ bên ngoài đến, cho dù chưa có ai
động vào, để vậy mà mời khách ăn là không lịch sự, hơn nữa tình hình bây giờ là thời điểm để hai người này ăn
khuya à?


Nhà họ Chiến bỏ bao nhiêu tiền ra mời hai người này về không phải để ăn khuya!


Tiếc thay Khương Vũ Hi không nhìn thấy sắc mặt ông cụ, chạy đi bưng một bát cháo sang như chu đáo lắm.


Chiến Nghệ Hòa thấy vậy, cũng trang nhã bước sang bưng một bát cháo khác lên. Đằng nào thì Khương Vũ Hi
cũng vì nịnh nọt mà đã chuẩn bị mỗi vị một bát, cháo và đồ ăn kèm rất nhiều.


Nhưng hội trưởng Ngô lại đi thẳng qua phương Vũ Hi, đi qua cả Chiến Nghệ Hòa, tìm về nơi tỏa ra thứ mùi khiến ông phấn khích.


Ông dừng lại trước một chiếc bàn uống nước, vươn tay ra, nhặt một thứ gì đó màu đen nằm dưới khay trà trên bàn lên, sau đó hít sâu một hơi.


Mùi hương thẩm đến tim phổi, hội trưởng Ngô cảm thấy hô hấp của mình đã thông thoáng hắn lên nhờ viên thuốc này. Chỉ ngửi thôi đã có tác dụng thần kỳ như thế này, nếu uống vào…Thì thực sự không dám tưởng tượng nữa! Khoảnh khắc hội trưởng Ngô nâng viên thuốc ban nãy bị Chiến Nghệ Hòa vứt đi như rác bằng hai tay, sắc mặt nhóm người Chiến Nhân Cẩm cứng đờ lại. Hội trưởng Ngô nhìn viên thuốc rõ ràng đã bị vứt đi, sắc mặt trắng bệnh vì tức giận, giọng ông run lên: “Ai? Là ai phung phí của trời thế này, đi vứt viên thuốc quý giá thế này hả?”


Ông cụ Chiến nghị đến Cảnh Thiên khi mang thuốc đến đã nói viên thuốc này rất quý giá, ông cảm thấy đầu óc mình nổ tung lên, vội vàng bước đến hỏi.