Lạc Long Truyền Thừa

Chương 6: Ủy Khuất Của Thiên Kiệt.




Một đoạn thời gian trôi đi Thiên Kiệt cõng Miêu tiểu thư hướng đến một [Dược Quán¹] ở trong trung tâm Thanh Lâm Thành. (Quán thuốc¹)

Xung quanh đường sá đông đúc nhiều người qua lại, trước mắt cũng là dược quán rồi chỉ cần khoảng ba hồi đi bộ nữa là đến.

Không hiểu sao Miêu Tiểu Thư thường ngày cứng đầu, ương bướng giờ trên lưng Thiên Kiệt lại rất ngoan ngoãn mà chịu ủy khuất.

Lại một hồi sau Thiên Kiệt hắn cũng cảm thấy kỳ lạ a.

Miêu Tiểu Thư ở sau lưng hắn hơi thở gấp gáp người cũng nóng dần lên… Thiên Kiệt hắn giật mình, lại nhớ đến biểu hiện của Tư Linh tỷ và hai Thị nữ xinh đẹp hôm qua…

Hắn như bị sét đánh ngang tai mà nhớ đến quyển sách Linh thảo mà hôm qua hắn đọc được, trong đó có loại [Lam cấp-Xuân Lan Thảo] có hiệu lực kích thích mạnh mẽ…

Hắn toát mà hôi hột mà chân bước tiến tăng tốc.

“aa Đau chết ta rồi!”

Tiếng la thất thanh của Thiên Kiệt kêu lên mặt mũi cũng đỏ bừng, các người đi đường cũng không khỏi kinh hãi nhìn phía hai người tuổi vị thành niên kia.

Tự nhiên lại là từ phía sau bị Miêu Tiểu Thư cắn mạnh một cái vào cổ, chuyện này đương nhiên là tại hắn mà ra nên cũng chỉ biết chịu trận mà chạy nhanh phi thẳng vào Dược quán rồi đặt Miêu Tiểu Thư ngồi xuống ghế, thấy khuôn mặt dễ thương hồng nhuận của nàng cũng dịu xuống dần hắn mới yên tâm đôi chút.

Thiên Kiệt nuốt nước bọt ực một cái rồi quay đi về phía quầy bàn.

Miêu Tiểu Thư thì lại đắc ý đưa tay che miệng mà cười khúc khích.

“Tiểu ca chết tiệt, đáng đời nhà ngươi…”

Hai vị trưởng quầy thấy thế mà cũng chỉ biết che mặt quay đi ngại thầm nghĩ-“aizz bọn trẻ bây giờ lại là như vậy sao?”



“Trưởng quầy phiền ông lấy chút dược liệu cho Tiểu muội của ta”

Thiên Kiệt hướng về Trưởng quầy mà vung tay nói.

Lại quay lại nhìn Miêu Tiểu Thư, cái khuôn mặt đáng yêu và tinh nghịch của nàng khiến hắn cũng phải sợ chết khiếp.

Hắn gãi đầu bối rối. Song, lại xoa xoa cổ, vừa rồi trên đường bị Miêu Tiểu Thư này cắn cho năm phát vào cổ đến giờ vẫn còn thấy nhức nhức.

Miêu Tiểu Thư cũng là rất ngại ngùng vì tình huống vừa rồi, nên là cũng chưa biết nói gì để phá tan cái bầu không khí này. Song, trưởng quầy cũng lấy thuốc đưa cho Thiên Kiệt đến thoa lên vết thương. Thoáng cái vết bầm như là biết mất trông thấy , Miêu Tiểu Thư cũng xoay người vài vòng vui mừng cười đắc ý,….Thanh toán xong hai người lại đi ra ngoài tản bộ.

“Thiên Kiệt Ca ca thật lợi hại! Ta là người đứng đầu [Thiên Kiêu Tử Bảng¹] của Miêu Gia, mạnh nhất trong gia tộc cũng đánh không lại huynh”. (Bảng xếp hạng tài năng trẻ.¹)

Miêu Tiểu Thư nói ra lời đầy tán thưởng.

“À haha, chỉ là một chút may mắn thôi nếu đấu thật, ta cũng không nắm chắc phần thắng với muội đâu."

Hắn tự nhiên biết là khí Lực trong người của Miêu Tiểu Thư này cũng rất là mạnh.

“Huynh là người của Việt Lạc Gia sao. Được, vậy nếu lần sau muội trốn đi được nhất định sẽ đến tìm Huynh”

Miêu Tiểu Thư lại nói ra tỏ vẻ đầy mong chờ.

Thiên Kiệt Thì lại nghĩ đến vừa mới đó thôi tiểu nha đầu này đã mang đến cho hắn bao nhiêu là chuyện lần sau còn đến nữa không biết là lại như thế nào.

Thoáng chợt lại có một đám người chạy đến khoảng trừng hơn chục tên trung niên vạm vỡ, bái quyền đến phía Miêu Tiểu Thư.

“Miêu Tiểu Thư à, người cũng là nên trở về cùng chúng ta đi,cũng đã được một canh giờ rồi, Gia Chủ cũng là đang rất lo lắng cho Tiểu Thư!”

Một Trung Niên mặc Lam bào như trưởng đội ôm quyền mà nói. Rồi quay sang nhìn Thiên Kiệt một cái



“Tiểu Thư tên này là….”

Đang nói thì vị trung niên như mắc viên đá ở cổ mặt mũi tối sầm lại tựa như có thiên lôi oanh kích, khiến Vị trung niên kia khẽ run rẩy. Tên trung niên nhìn vào cổ của Thiên Kiệt thế nào lại là năm vết cắn vẫn con hơi đỏ kia. Còn Miêu Tiểu Thư thì thấy thế nhìn sang vội đưa cánh tay che khuôn mặt ửng đỏ lại, cũng là chưa biết giải thích việc này như thế nào.

Lúc này Vị trung niên kia như chết đứng thật rồi, Hắn khẽ run run đưa tay lên hô lớn.

“Người đâu, bắt tên tiểu tử này về Miêu Gia đánh nát mông hắn cho ta...”

Mười mấy tên trung niên đuổi Thiên Kiệt như mang thù đại hận ,Miệng không ngừng chửi rủa…

“Tiểu ranh con chết tiệt” “Mẹ Kiếp! dám làm Tiểu Thư nhà ta” “Làm xong còn chạy tên hỗn đản lão phu phải đánh chết ngươiiiiii”

“Tất cả chỉ là hiểu lầm a. Nghe ta giải thích đã.....”

“Giải thích cái rắm, Tiểu tử chết tiệt”

Mấy tên Trung niên lại càng truy đuổi kịch liệt…

Thiên Kiệt chạy rất nhanh trên từng con đường, miệng hô lớn vọng lại có chút ủy khuất

“Các người ức hiếp ta, thật là quá đáng a...”

Lúc này tại một nơi trong Ma Thú Sâm Lâm, một con Vân Lang Tinh thân đầy máu đỏ đã đông cứng, mắt tỏa đầy huyết sắc đang càm trên mồm viên [Tinh Cương] tỏa sáng rực rỡ bước ra từ cửa Sâm Lâm Ma Động. Nó liền phóng bước chạy như một tia điện xuyên màn đêm tối đầy sao,..

Hạ chân trên một vách núi cao cách đó không xa nó nhuốt viên Tinh cương vào bụng rồi liên tục hú lên bầu trời tinh không.

Ánh Trăng chiếu xuống cùng toàn thân Vân Lang Tinh tỏa sáng như ngôi sao giữa bầu trời đêm, phía dưới là hàng trăm con Lang Tinh từ khắp nơi trong Ma Thú Sâm Lâm chạy đến cùng hú liên hồi rồi cúi đầu xuống như bái kiến Vương thú.