Lạc Long Truyền Thừa

Chương 50: Ác Nhân.




Tại khu rừng rộng lớn khắp nơi đều là cây xanh, thời gian qua đi màn đêm cũng đã buông xuống.

Ánh trăng sáng chiếu đến khuôn mặt trắng sáng của cô gái, đôi môi nhỏ nhắn tươi tắn, khuôn mặt sắc bén cùng bộ váy đỏ như lông phượng.

[tạch…cạch…]

Những tiếng mắt gỗ vỡ kêu lên nổ đôm đốp trong đống lửa cạnh đó khiến nàng chợt bừng tỉnh mở mắt ra, tay chân bị trói chặt nàng không thể cử động được chỉ biết lăn lộn kêu la.

“Cứu người!!! Có ai không???...huhu…”

Cô nàng sợ lắm nhanh chóng kêu la thảm thiết rồi lăn lộn khắp nơi.

“Này!...Tiểu nha đầu!...Cô còn kêu nữa là ta nướng cô đó!...”

Thiên Kiệt hắn đang tĩnh tọa ở bên cạnh lại lớn tiếng quát.

Nàng nhìn đến cái thân thể hổ báo của hắn liền sợ lắm phải im bặt đi, cũng may là giờ đây hắn đã mặc cái quần vào.

“Ngươi!...Tên chết tiệt! Dám trói ta lại, có biết ta là ai không?....Còn không mau thả Bổn Công Chúa ra!”

Nàng lại lớn tiếng đe dọa, nhưng Thiên Kiệt hắn trời không sợ đất không sợ. Chỉ là một cô gái yếu đuối bị trói như gà nằm đất sao có thể đe dọa được hắn chứ.

“Này!...Ta là Cát Phượng công chúa con gái của Nhật Thiên đại đế đó!!! Nếu ngươi không thả ta ra…Coi chừng cha ta tìm đến, người nhất định sẽ xé cái xác của ngươi thành chăm mảnh!...”

Cô bé lại tiếp tục đe dọa Thiên Kiệt.

“Vậy!...Hay là giờ ta xé xác cô ra!...À rồi sau đó liền đem cho gấu béo ăn thịt!...Lúc đó cũng không ai biết ta sát hại công chúa!...”

Hắn lại bước thêm một bước rồi nói, khiến cho Cát Phượng chỉ muốn tè dầm ngất đi.

“Này…! Hu hu… Ngươi đừng có mà làm bừa…Đại ca!...Đừng có đến đây mà!...”

Cát Phượng lại vừa nói vừa ăn vạ rất thảm hại. Song, Thiên Kiệt vẫn không rừng bước hơn nữa hắn còn niệm cỗ long lực sức mạnh lên.

“Đại nhân!...Ta biết sai rồi…hức hức….đừng mà!!!”

Cát Phượng sợ hãi nước mắt tuôn như suối lăn đùng ra ăn vạ, bản thân không ngừng rẫy đành đạch.

[grừ….guaaa]

“Này thì kêu!!!”

Thiên Kiệt hắn liền tung ra một đấm kinh Thiên Phóng đến.

[đoàng….rầm…]

Con gấu béo khổng lồ đang định vồ đến ăn thịt Cát Phượng thì liền bị Thiên Kiệt hắn cho ăn chọn một đấm, thân thể nó liền bắn đi rồi đập mạnh vào cái cây, chân chỉ kịp rẫy hai cái rồi chết tươi.

Bụng cũng đang cồn cào gào thét vì đói rồi, hắn chẳng quan tâm nữa liền đi đến con gấu béo cắt chém sèn sẹt rồi liền dùng hỏa độc thiêu đốt nó. Thao tác rất nhanh chẳng một động tác thừa.

“ư….ư…hức…Chết thật rồi!...u..hu hu…Đồ ác nhân…Ta làm ma cũng phải ám ngươi suốt đời ư… hu hu…”

Cát Phượng tưởng đã bị hắn xé xác ăn thịt, nàng nhắm mắt khóc lóc mắng chửi không cả dám nhìn, bản thân run rẩy sợ hãi đến mức tè dầm ướt cả váy.

“Trời ạ! Tiểu nha đầu cô là công chúa đấm dài sao?”

Thiên Kiệt hắn nhìn thấy cũng phải nể phục bản thân Cát Phượng đã vứt bỏ cả liêm cầu xin hắn tha mạng, như vậy cũng thôi giờ lại thêm tè dầm.

“Ngươi bảo ai là đái dầm!!!”

Liêm sỉ đã mất nhưng sĩ diện vẫn còn, nàng liền mở mắt ra nhìn đến mắng hắn.

“Ta bảo cô là đái dầm đấy hừ!...”

Hắn lại như ác nhân mắng đến khiến Cát Phượng cũng phải sợ hãi nín nhịn.

“Hừ! Tức chết ta rồi…Phải nghĩ cách thoát thân mới được…”

Nàng nhận ra khung cảnh độc ác chém giết vừa rồi chỉ là hắn đánh con gấu béo lấy thức ăn, vậy mà hắn lại vô tình dọa cho nàng tè dầm ra. Loại chuyện này mà bị lộ đúng là khiến cho nàng có chết cũng không hết nhục.

“À…Đại hiệp…Có thể thả ta ra không?...Ta thề sẽ không bỏ chạy!...”

“À được!”

[soạt]

Hắn vừa vung tay một cái chiếc dây hoàng kim liền bị thu lại trong Tiên ấn giới chỉ.

Cát Phượng liền thầm vui sướng nhảy dựng lên rồi nói lớn.

“Tên ác nhân! Ta chạy về phô bố a!...”

[vụt…đoàng..rầm...rầm…]

Bước chân cô bé vừa nâng lên chưa kịp một bước liền thấy cả chục cái cây to trước mặt bị kình phong đánh đến ầm ầm đổ xuống.

“Chỗ thịt gấu béo này hình như chưa đủ thì phải?...Hừm…Tự nhiên ta muốn ăn thịt hỏa kê quá!”

Hắn vẫn ngồi đó thọc gậy qua khúc thịt đùi to đùng nướng trên đống lửa rồi lại nhếch mép cười hung hiểm.

“ực….”

Cát Phượng nuốt xuống hơi lạnh, mồ hôi lạnh vã ra khắp khuôn mặt đành phải quay lại nhanh như chớp cạnh bên đống lửa.

“Đại…hiệp….à không!...Sư phụ….ngài sẽ không ăn thịt!…thịt…của…con chứ?...”

Cát Phượng sợ hãi đến nói cũng cụt ngủn.

“Này tiểu nha đầu! ai là sư phụ của ngươi chứ!...Còn thịt thì…”

Vừa nói đến đó Cát Phượng liền đi bằng đầu gối đến cạnh hắn nhanh như chớp vái lia lịa.

“Sư Phụ!...Sư Phụ!....Sư Phụ! Ngài sẽ không ăn thịt con đâu hu hu!...”

“Này!...Tiểu nha đầu, đừng có vái!...”

Một hồi qua đi Cát Phượng sợ hãi chỉ biết ngoan ngoãn ngồi cạnh đống lửa nhìn Thiên Kiệt hắn nướng thịt.

Hắn không ngừng rắc nhiều loại gia vị thơm phức lên trên, mùi thơm của khói bốc lên khiến cho bụng Cát Phượng cũng phải cồn cào thành tiếng.

“Đói rồi phải không?...Này! Cầm lấy mà ăn đi!...”

Hắn thấy Cát Phượng có vẻ xuống sắc liền đưa đến cho nàng một khúc thịt lớn tỏa ngát mùi thơm.

“hứ! Không ăn!...”

Bản tính kiêu ngạo của nàng lúc này lại trỗi dậy…Dù thèm lắm nhưng vẫn khước từ.

“Này! Không ăn thì ta sẽ ném cô cho gấu béo! Còn nữa…Sau này ta sẽ loan tin cô đái dầm khắp Đông Vực, lúc đó làm lệ quỷ cũng đừng có trách ta!...Kẻo còn bị ăn đấm đấy…!”

Hắn lại đe dọa Cát Phượng khiến nàng cũng phải giật mình như bị sét đánh qua đầu liền đưa tay cầm lấy khúc thịt gấu to đùng.

“Đa tạ sư phụ đã quan tâm!”

“úi! Ngon quá sư phụ!...”

Nàng liền thích thú cắn ngấu nghiến miếng thịt được tẩm ướp đủ loại hương vị của hắn, mùi hương thịt nướng lại cùng lan tỏa khắp miệng khiến nàng cũng phải thầm khen. Cái mùi vị hoang dã này, vừa đúng thứ nàng thích, hương vị này trong Đế Quốc cũng là không thể nào tìm ra được.

Thiên Kiệt thấy cô nàng này lại nhớ đến Hồ muội…Cát Phượng cũng có lớn hơn Hồ muội một chút. Song, tính cách của nàng lại lươn lẹo không khác gì hắn khiến hắn vô cùng hảo cảm.

“haizz Cái bản thân ta sao lại cứ nay đây mai đó thế này!...Giờ lại vút cái liền ở Nhật Thiên Đế Quốc!...Giờ thì hay rồi!...Làm sao mà trở về được nữa đây?”

Hắn nghĩ trong đầu lại sinh lòng chán nản, cứ ở đâu được vài ngày một tháng rồi lại phải đi tiếp.

“Con đường tu luyện của ta lại chẳng bằng mấy tên tán tu!...Mẹ Kiếp!”

Hắn thầm nghĩ tức giận một cái lại cắn một cái.

“Sư phụ!...Người sao thế? Không khỏe ở đâu sao?...”

Cát Phượng cũng rất biết nịnh hót liền chạy đến đấm vai xoa bóp cho hắn.

Cái cảm giác được công chúa đấm vai xoa bóp này cũng tốt, hắn vô cùng cảm khái thư giãn cơ thể.

“Này tiểu nha đầu! ở đây có gần ngôi Thành nào không?”

“Dạ gần lắm Sư Phụ, chỉ cần một giờ liền sẽ về được cổng tây Viêm Thành!”

“Vậy tốt! Ta phải tu luyện đây!...Tiểu nha đầu tốt nhất là biết ngoan ngõa đừng có chạy!”

Hắn nói xong liền lấy đại đao to lớn cắm chặt luôn vào đống lửa cho lão nhện canh chừng.

Bốn con mắt tím quỷ dị phóng đến nhìn Cát Phượng khiến nàng lạnh cả sống lưng, chút ý nghĩ chạy trốn trong đêm của nàng liền bị dập tắt.

“Đồ đệ hứa sẽ ngoan!”

Nói xong nàng cũng liền nằm xuống ngủ ngon lành, không dám ý đồ gì nữa…

“Mấy cái tượng đá khốn kiếp! khặc khặc…Lần này xem các ngươi còn dám ra oai nữa không!...Mở Tam Giai Thạch Tượng Cảnh cho ta!”

Hắn bước một chân lên võ đài liền quát lớn.

[Tam Giai Thạch Tượng Trận bắt đầu! Thời gian hoàn thành sáu ngày, không hạn chế bay lượn…]

Tiếng hệ thống liền ầm vang khắp Động Thiên Luyện Võ…