Lạc Long Truyền Thừa

Chương 34: Mạn Hồng Nổi Giận. (17+)




Đã qua hơn một tháng kể từ lần Thiên Kiệt bỏ đi, nơi ma vực vẫn vậy chẳng có gì thay đổi nhiều lắm. Dưới ba tầng mây ánh nắng mờ nhạt ngày đêm không rõ, yêu tinh tộc không có thủ lĩnh nhưng vẫn được yêu tinh bà bà chỉ huy gọn gàng chặt chẽ ngày càng lớn mạnh.

Mọi thứ vẫn thế chỉ có Mạn Hồng là thay đổi ít nhiều bản tính. Nàng ngày nào cũng hậm hực nóng nảy, đôi khi lại lãnh khốc như đại hàn nên trông nàng cũng không khác gì cái điều hòa bị hỏng, không còn ôn hòa như trước nữa.

Hôm nay nàng cũng đến tộc yêu tinh nhưng cũng chẳng thấy được tin tức gì, lại hậm hực bước đi…

Các yêu tinh canh gác thấy thế liền đứng nghiêm trang mắt không dám nháy, rắm không dám đánh.

Tất cả chúng giờ đây càng tỏ lòng kính nể hướng về nàng.



“C-c… cặcccc…!”

Một con chim đen bay qua kêu lên tự nhiên làm nàng tức điên mắt lại từ hồng chuyển đỏ như quỷ tay cầm viên hắc thạch ném đến.

[Phạch!...phạch…]

“C-c…C-c c-c c-c, c-c cạc..!”

Con chim đen nhanh chóng đập cánh né đạn rồi không ngừng kêu liên tục như chửi mắng.

“Kêu cái …! Chết cho bà!”

Nàng lại tức điên lên liền trở về dạng xà nhân bùng khí lực hồng đẫm quật cái đuôi phóng đến một khí lực sắc bén bắn qua đầu con chim khiến cái đầu nó đang như mao phượng lại thành bổ luống.

Lúc này nó sợ hãi mắt trắng bạch, không dám kêu nữa liền vung chân thả xuống một cái nhẫn được buộc kèm theo bức thư gửi đến rồi nó liền vỗ cánh bay đi lại kêu mấy câu oán hận.

“Hừ! Ai lại dùng con chim đen xì xấu quắc như vậy để gửi thư chứ. Đúng là đồ không có mắt thẩm mỹ…”

Mạn Hồng lúc này cũng không chấp nó nữa, vung tay đón lấy nhẫn cùng bức thư xong liền quay vào trong phòng đến ngay cạnh bàn ngồi xuống, đôi chân thon dài trắng nõn của nàng trên nền thảm lông đen lại càng tôn lên vẻ quyến rũ.

Chiếc nhẫn này là nhẫn trữ vật, phải nói bên dưới Ma vực những món đồ như này lại quý giá vô cùng, nàng nhìn ngắm một lúc viên hồng thạch trên đó rồi kiểm tra bên trong.

[Trần Thiên Kiệt]-Ấn ký liên kết của hắn đã được khắc vào trong cùng một cái gối ôm tinh xảo được làm từ loại da yêu thú cùng lông vũ đặc biệt thêu hình hắn trên đó.

“Cái này!...Tên dở hơi!!!”

Nàng tức giận đập bàn cái roành rồi nhìn cái gối mà phải mắng hắn. Song, cũng liền lấy ra nhìn ngắm tật kỹ càng.

Cái gối dài cũng vừa bằng chiều cao của hắn, toàn thân chỉ mặc chiếc quần dài màu đen thân trên cởi trần lộ ra tám múi ngực nở xăm rồng, khuôn mặt mái tóc,…Gần như là bản full pro max khiến nàng nhìn ngắm xong cũng phải đỏ mặt.

Ngay sau đó nàng lại với tay lên đọc bức thư tình của Thiên Kiệt.

“Mạn Hồng! Ta phải đến một nơi rất xa, nàng dùng tạm cái gối này đợi ngày ta trở về nhé!.-Trần Đức Bo”

Nàng đọc xong lá thư liền đơ người ra một hồi xong liền đứng dậy khí lực Thiên nhân đỉnh phong lại vù vù bạo tăng, mặt mũi nhăn nhó mắng chửi Thiên Kiệt âm thanh vang khắp tộc trại.

“Phu quân chết tiệt! Đáng chết, đáng chết. Ta sút chết ngươi.”

Nàng đứng dậy bùng bùng khí lực định sút vào cái gối nhưng thân thể hắn cùng khuôn mặt hắn lại khiến nàng không thể nào xuống chân được.

[roành!]

Một âm thanh vang trời nổ ra, cái bàn mà tộc yêu tinh cất công ngày đêm làm cho nàng lại bị sút bay đi lên trời cao rồi biến mất không thấy, trên trần lều lại thủng một lỗ khổng lồ.

Các man tộc yêu tinh quay ra nhìn nhau cũng chỉ nuốt hơi lạnh xuống rồi tiếp tục canh gác nghiêm chỉnh.



Một thời gian sau nàng mới bình tĩnh lại liền ôm cái gối lên giường lớn quắp chặt, dần dần chiếc gối cũng tỏa ra mùi hương khiến nàng đột nhiên cảm thấy sảng khoái dễ chịu.

“Là mùi của hắn. Đồ chết dẫm lại dám bỏ ta đi… Lần sau!...”

Nàng lại càng ôm chặt hơn dí mặt vào ngửi mùi phả ra từ chiếc gối mặt mũi cũng dần ửng hồng thân thể lại uốn cong, các đường nét của nàng lại càng hiện rõ.



Bờ mông căng tròn của nàng hằn ra dưới bộ váy hồng nhạt, trong đầu óc nàng nhớ lại lần cảnh bị hắn hành hạ một đêm khiến nàng đầu óc như trống rỗng dần đi.

Nàng lúc này không còn kiểm soát được bản thân nữa, cơn nứng tự nhiên ùa đến. Nàng đưa bàn tay phải mềm mại xuống kéo lớp áo ngực lên để lộ ra hai bầu vú căng tròn cạ vào cơ thể hắn trên chiếc gối, nhũ hoa dần dần bị kích thích trở lên cương cứng lại càng tăng độ nhạy cảm khiến nàng cũng phải run người rên rỉ.

“Phu quân! Sờ ngực của thiếp đi… ư.. ư…a..”

Nàng lại vòng tay phải đến xoa nắn bầu ngực căng tròn, rồi đến đầu ti hồng nhạt đang cương cứng véo đến, cảm giác lan tỏa khiến nàng co giật cả hông liền dí chặt háng vào hạ bộ trên của hắn trên gối, nước dịch chảy ra ướt đẫm ướt cả lớp váy hồng càng khiến cơn nứng của nàng lên đỉnh điểm.

“Ư..á… Phu quân! Thiếp sắp không chịu được rồi..ư...a…”

Nàng lại càng di chuyển hông mãnh liệt. Tay trái vòng ôm chặt gối, tay phải kết hợp cấu véo vân vê đầu ti hồng rực khiến nàng như phát điên lên dí mạnh mu vào gối không ngừng co giật.

“ư… Thiếp ra…!”

Nước dịch tuôn ra ướt cả gối mùi nồng lại sực lên, mùi cơ thể hắn từ chiếc gối lại càng mãnh liệt khiến nàng thở hổn hển.

Ngay sau đó lại tiếp tục đưa ngón tay xuống dưới qua lớp váy mỏng sờ mò bờ mu dọc xuống,qua nơi hột gì đó nhô lên khiến nàng giật nảy cắn chặt môi, nước dịch nhày trơn tuột rồi lại đưa ngón tay vào trong một cách dễ dàng.

“Thế này! Không được..ưu…”

Cơ thể nàng ôm chặt gối cùng hai chân quắp lấy dí sát hông vào, mồ hôi vã đầm đìa. Nàng lại rên lên, lời nói đầy chật vật cảm nhận ngón tay từ từ đi vào sâu bên trong.

Cơ thể nàng lúc này lại run run lên nhè nhẹ, nàng thở chật vật đầu óc mơ hồ cảnh Thiên Kiệt hắn đút vào, nàng cũng nhịp theo tưởng tượng nước dịch chảy ra nàng lại rên rỉ theo nhịp. Rồi đưa sâu nhón tay vào tinh nghịch ấn nhẹ lên chúng điểm hiểm.

“Á!..”

Nàng khẽ rên lên đầy dục vọng, hông không ngừng co giật nước bắn ầm ầm nóng hổi ra đầy tay. Song, nàng dần thiếp đi, ngủ say mặt đầy hạnh phúc…

…..

Cùng lúc đó ở chỗ Sâm Lâm Ma Thú đỉnh Bắc, dạo gần đây nghe tin nơi này cũng đã ít chuyện quái dị xảy ra. Ma thú lại vào nề nếp bình thường nên các Tông,Môn phái cũng cho ít nhiều đệ tử đến tu luyện.

Lan Nhi lần này được sư phụ dẫn đi tra cứu căn cứ của Ma Thần nơi đó, mà nàng cũng ngờ ngợ biết Ma Thần nổi danh đó không ai khác lại chính là Thiên Kiệt, người trong lòng nàng. Nhưng vậy thì cũng thôi, nàng lần này lại bị tên bám đít Viêm Long được xếp cùng đội khiến nàng rất khó chịu.

“Lan Nhi nơi này nguy hiểm, muội nên cẩn thận chút!”

Hắn lại bước đến cạnh nàng ra vẻ quan tâm nhưng Lan Nhi sớm đã chán ghét cái cảnh này. Hắn càng làm vậy thì nàng càng cố gắng tránh né đi.

“Ta đi cùng sư phụ, không cần huynh lo lắng làm gì!”

Nàng lại chạy đến cầm tay Sư phụ đi cùng khiến Viêm Long vuột mất cơ hội lại gần khiến hắn tiếc nuối.

Song đám đệ tử nội môn thấy Viêm Long hơi nhục lại chế dễu hắn khiến hắn nổi giận quát mắng khiến chúng cũng phải im bặt, Viêm Long hắn xếp thứ hai nội môn đệ tử bảng nên chẳng ai dám ho he nửa lời.

“Con đấy! Viêm Long tốt với con như vậy, tu luyện cũng phải gọi là thiên tài kiệt xuất, gia thế cũng to lớn ở Trung Ưu Thành. Vậy mà con cũng chẳng cho người ta một chút cơ hội, rốt cuộc là Thiên Kiệt kia có gì tốt mà con lại lụy hắn đến như vậy chứ!”

Sư phụ nàng quay ra ấn nhẹ lên chán của Lan Nhi nói nhẹ nhàng rồi cười khúc khích khiến cô nàng cũng phải đỏ mặt.

“Hắn sau này nhất định sẽ quay lại, lúc đó người sẽ biết thôi! Hihi…”

“Thế thì ta cũng sẽ cùng con đợi đến khi đó.”

Nàng lại nhìn sư phụ cười nói, khuôn mặt nàng khi nhắc đến hắn tự nhiên lại mang nét dạng dỡ khiến cho Viêm Long lại càng tức điên lên nhưng cũng chẳng làm gì được.

Dẫn đội lần này là Đặng Kiều Trâm, một trong ngũ vị sư phụ nội môn, Kiều Trâm đặc biệt xinh đẹp dạng ngời, tu luyện thiên phú kiệt xuất.

Hai mươi sáu tuổi, cấp bậc Thiên nhân trung kỳ, cô cũng chính là trưởng lão dự bị của Long An Tông.

Lan Nhi tu luyện chăm chỉ tính tình ngay thẳng, lại là đệ tử thân truyền của Kiều Trâm nên Viêm Long hắn tự nhiên là không dám càn rỡ.

Đội của Long An Tông lúc này cũng đã vào được một dặm, đám ma thú nhị giai đã bắt đầu đánh hơi được liền mò đến.

“Tất cả đệ tử nhanh thành lập đội hình song kích.”

Ngay sau khi Kiều Trâm ra lệnh, tất cả đệ tử nhanh chóng chia theo cặp hai người sát lưng vào nhau. Viêm Long hắn cũng là chờ thời khắc này để được bảo vệ Lan Nhi nhưng nàng đã đứng cặp vớ Sư phụ Trâm mất rồi.

Vài con Thiết trư cùng Gấu béo lao đến, hắn liền tách đội ra lấy oai rút trường thương phóng đến quật bay hết đi.



Hắn liên tục phóng đến đâm vụt nhất kích đoạt mạng nhìn hắn lúc này rất dũng mãnh, chị em trong đội lúc này lại được phen rụng trứng nhìn Viêm Long ánh mắt đầy hâm mộ, còn đám nam đệ tử chỉ biết ganh tị trước độ nổi tiếng đẹp trai của hắn.

Xong việc hắn liền liếc nhìn Lan Nhi đầy vẻ tự mãn nhưng nàng vẫn là chẳng thèm để ý đến hắn.

Lại qua vài canh giờ nữa Lan Nhi Lần này đã đi qua vái cái cây rồi bước đến vùng đất đẩy hoa cỏ, nàng nhìn đến cây cổ thụ cùng căn nhà nhỏ trợt nhớ lại hôm đó khung cảnh ướt át của nàng và Thiên Kiệt khiến mặt nàng cũng phải ửng đỏ đi liền lấp sau lưng của Kiều Trâm nói nhỏ.

“Sư phụ! Đây là địa bàn của Ma Thần ạ!...”

“Con nói thật sao? Ma thần lại ở nơi rách nát này?”

Kiều trâm chậm rãi bước vào khu đất, làn sóng linh lực đậm đặc bay khắp nơi đây khiến Nàng cũng phải bất ngờ.

“Sao con lại chắc nơi này địa bàn.”

Kiều Trâm lại quay ra hỏi Lan Nhi, lúc này Lan Nhi cũng không biết trả lời như thế nào cho phải thì đột nhiên Kiều Trâm phát hiện ra thứ gì đó liền quát lớn.

“Tất cả lui lại! Nhanh.”

[bùm]

Một bóng đen khổng lồ lao đến đâm xuống tạo ra âm thanh nổ vang khiến khắp rừng chim chóc bay tán loạn kêu ríu rít.

Kiều Trâm lúc này nhìn bóng đen trước mặt đang bị bụi đá bao phủ kia mà không thôi đề phòng tay cầm chắc thanh kiếm Địa cấp sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào.



Qua một hồi khói bụi tan đi chỉ còn lại trước mặt nàng là chiếc bàn khổng lồ phía trên có khắc hình xà nhân đang cắm thẳng vào căn nhà nhỏ đổ nát.

“Thế nào lại có chiếc bàn lớn ở đâu bay đến đây! Chút nữa dọa ta sợ chết khiếp rồi.”

Kiều Trâm thở phào nhẹ nhõm rồi đút kiếm vào bao, đám đệ tử mặt đang tái mét lúc này cũng dần phục hồi lại. Chưa được bao lâu lại đầy âm thanh rầm rầm từ các nơi lao đến.

[Sẹt!...xè…]

Ở đâu hiện ra một con rắn khổng lồ toàn thân sắc đỏ huyết hiện ra.

“Đám con người yếu ớt! Dám bước vào địa bàn của Chủ nhân ta. Hôm nay bà rắn ta không thể tha cho các ngươi!”

Con mãn xà chính là Mãn Giao, lúc này đã là Lục giai tiến lên yêu thú, mở lời đe dọa khiến cho Kiều Trâm cũng phải e sợ.

[Khè!]

Mãn Giao phun ra một làn khói lớn nhanh chóng lan xuống mặt đất tạo làn xương mù.

“Tất cả nhanh chóng rút luiiii.”

Kiều Trâm phất tay ra lệnh rồi quét kiếm một đường tạo lên bức tường băng cao vút chắn lại.

“Chạy! chạy nhanh”

“Chậm chân là thành phân rắn bây giờ.”

“Tao vẫn còn trinh Tờ rym!!!”

Đám đệ tự lúc này sợ hãi hét toáng lên cắm đầu chạy tán loạn.

Kiều Trâm cùng Lan Nhi lúc này cũng nhanh chóng rút lui chạy thoát thân.

“Chạy đâu con sâu!...”

Giọng Mãn Giao lại trầm trầm quỷ dị vang ra định tiến đến nhưng lúc này cây cổ thụ đã vươn dây leo ra chặn Mãn Giao lại…

Mãn Giao thấy thế huyết sắc liền giảm dần xuống rồi chỉ nhìn theo đám người đang chạy loạn kia rồi nhớ đến Thiên Kiệt năm đó lại cười khặc khặc…

“Đám người này thật không bằng một góc của Chủ nhân…!”