Lạc Long Truyền Thừa

Chương 31: Bà Ngoại Đại Tiên.




Đã qua một tháng trôi đi kể từ hôm đó Thiên Kiệt đã mất tích không rõ sống chết, nhưng một người chỉ là đệ tử còn có đồn đại phế vật luyện thể thì còn có kết cục nào tốt hơn là chết mất xác dưới sức mạnh của Thiên Vương chứ.

Sức mạnh ẩn tình của hắn cũng chỉ có vài người trong thành biết được ngoài ra hắn trong mắt mọi người cũng chỉ là phế vật không hơn không kém chẳng có gì đáng bận tâm. Đám đệ tử lúc này càng được nước châm biếm hắn chỉ là kẻ đi cửa sau.

Long An Tông là nơi trùng trùng dãy núi dài đến vạn trượng uốn lượn trải dài từ phía Nam của Thanh Lâm Thành. Nơi đây đệ tử nội, ngoại môn sinh sống- tu luyện cũng phải đến một vạn năm trăm ngàn người đệ tử, trong đó Nội môn đệ tử đều có từ cấp bậc Tẩy tủy trở lên.

Lúc này ở sân bạch thạch trắng trải dài trên đỉnh núi trước nội viện Tông môn, làn mây trắng bay nhè nhẹ lướt qua khiến nơi đây lại như tiên cảnh. Một cô gái mặc y phục trắng, mái tóc đen tết gọn lại có châm hoa cài gọn, nàng đeo mạn che mặt đứng dưới cây hoa anh đào nhìn từng cánh hoa nhẹ rơi được làn gió đưa đi bay khắp nơi.

Nàng xinh đẹp tú lệ nhìn chẳng khác gì tiên tử nhưng khuôn mặt lại mang nét buồn sầu tang thương.

“Lan Nhi!... Ta biết kẻ đó là người của Việt gia nhưng hắn cũng chỉ là một tên phế Luyện thể…”

Một thanh niên bước đến gã mặc một thân y phục trắng nhìn rất tuấn lãng nhưng lại mang nét mặt cũng giọng điệu có chút cau có. Hắn là Viêm Long, đứng thứ hai trong nội môn đệ tử bảng, từ khi Lan Nhi đến hắn như gặp phải tiếng sét ái tình luôn tìm đến nàng nhưng nàng luôn nói đã có người khác, cũng chẳng để hắn vào mắt. Hết lần này đến lần khác khiến hắn cũng phải tức điên lên giận tìm thấy người kia liền giết chết hắn.

“Hắn ấy là người thế nào!.. Ta không cần huynh can tâm!!!… Phiền huynh rồi! Ta có việc phải đi trước đây.”

Những lời khi dễ người trong lòng nàng lúc này khiến nàng như tức giận bùng lên nói nặng lời lãnh khốc với Viêm Long rồi quay người bước đi.

“Ta thì có gì không bằng nó chứ…”

Hắn thấy vậy mắt cũng nổi tơ máu tức giận chặn Lan Nhi lại nhìn thẳng vào mắt nàng rồi quát lên khiến ngàng cũng phải giật mình lùi lại mấy bước mới có thể trấn an. Các cơn gió không đến những cánh hoa đào cũng chăng rơi không gian như tĩnh lặng một hồi.

“Ta không có thời gian đôi co với huynh! Đừng có làm ta chán ghét thêm nữa!.”

Lan Nhi tức giận ánh mắt nàng mang đầy hận ý, nàng khẽ đưa tay lấy từ túi trữ đồ rút thanh trường kiếm ngọc thạch chĩa vào người hắn, thanh kiếm này chính là đồ vật mà Thiên Kiệt đã tặng cho nàng nó là Địa cấp-Lục bảo kiếm, cầm nó lên nàng lại cảm nhận được hơi ấm cùng những kỉ niệm, ấn ký vẫn còn hắn chắc chắn còn sống không nghi ngờ.

“Ta mà gặp hắn! cũng đừng trách ta ra tay ác độc!. hừ!”

Viêm Long tức giận cũng chỉ đành cắn răng mang uất hận vung tay quay đi.

“Nếu có ngày đó!.. Ta cũng sẽ liều chết với ngươi!.. ”

Nàng tức giận lại mắng thân ảnh đang đi xa khuất dần về phía nội viện. Song, cánh hoa đào lại nhẹ rơi theo làn gió cuốn bay. Nàng lại buồn bã ôm chặt Lục bảo kiếm, nước mắt lại nhẹ nhàng lăn xuống gò má ửng hồng thầm mắng.

“Thiên Kiệt chết tiệt! Ngươi nhất định phải an toàn cho ta.”





Trong màn đêm u tối Thiên Kiệt bước những bước vô hồn không có một hướng nhất định, thời gian cứ chầm chậm trôi qua cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian ký ức của hắn cũng vì thế mà cứ mơ hồ phai dần đi.

“Thiên Kiệt…”

Một âm thanh giọng nữ trầm ấm vang khắp không gian tối tăm khiến cho Thiên Kiệt bừng tỉnh.

“Cháu trai của ta…! Con không thể chết!.”

Giọng nói mang đầy sự ấm áp yêu thương ngọt ngào lại lần nữa xoa dịu hắn, bóng tối đã dần dần như có tia sáng, hắn ngồi xuống phóng thần thức tạo ra nơi căn nhà dưới cây đại thụ. Song, lại nhìn về phía cây lớn một hồi.

Nơi đây chính là nơi phát ra âm thanh ấm áp, nơi mái nhà tràn đầy tình thương của hắn, hắn liền lao đến ôm chặt lấy thân cây đại thụ như thể ôm người thân cách biệt đã lâu, nơi đó hắn cảm nhận được sự sống, sự lan truyền ấm áp chay trong huyết mạch. Nước mắt tự nhiên ứ đọng lại không ngừng rơi xuống.

“Cháu ngoan! Đừng khóc…”

Cây đại thụ lại nói với Thiên Kiệt, những sợi dây mềm mại đưa xuống vuốt ve đầu và má như muốn vỗ về hắn.

“Người là bà của con sao? Cha mẹ của con đâu! Con cũng có cha mẹ phải không?.”

Hắn lui vài bước ngước nhìn lên cây đại thụ đang tỏa sáng lóng lánh tràn đầy hơi ấm kia. Nhanh chóng một thân ảnh bay ra mang vẻ đẹp như Tiên nữ giáng trần toàn thân mặc một loại áo tấc bạch lục cùng làn tóc bạch kim tung bay trong gió lao đến ôm choàng lấy hắn.

“Cha và mẹ con! Đã phạm phải Thiên đạo nên…”

Qua một hồi nói chuyện Thiên Kiệt cũng đã nghe được hết mọi chuyện về mình. Bà ngoại là Vĩnh Yên cấp bậc Đại Tiên, mẹ là Hàn Hoa.

Lần đó Vĩnh Yên vẫn chỉ là một tộc nhân trong tiên tộc cấp bậc Tân tiên, bà năm đó cũng rời khỏi quê nhà đi ra ngoài trừ họa thì gặp được Hàn Hoa. Khi đó Hàn Hoa chỉ là một bông hoa tuyết nhỏ bà nhặt được từ Hỏa Diệm Sơn dù mọi nơi có hiểm khốc, rực cháy như thế nào bông hoa vẫn tỏa sáng nhè nhẹ sức sống mãnh liệt, thấy Vĩnh Yên bước đến đã liền vui mừng không ngừng rung động tỏ ý muốn đi theo bà.

Vĩnh Yên cũng thấy thích thú liền đưa Hàn Hoa về tộc nuôi nấng qua trăm năm, Hàn Hoa hóa hình người thành một bé gái đáng yêu ngỗ nghịch, bà cũng bất đắc dĩ trở thành bà mẹ đơn thân. Hàn Hoa dần lớn lên chạy đến khắp nơi vui đùa… Mãi đến khi lớn hơn hai mươi đã vào cảnh giới Tân tiên vẫn là không bỏ được tính cách, chạy đến nhân gian bỏ qua Thiên đạo.

Năm đó Hàn Hoa cấp bậc Tân Tiên đã trốn khỏi Tiên vực bước đến nhân gian đem lòng yêu một thường dân và có với nhau một người con, chuyện phạm thượng này đến khi bị Thiên giới phát hiện liền bắt cả hai người giam lại trên Thiên ngục.

Vĩnh Yên năm đó vì thương con, cũng rời bỏ Tiên vực mặc cho nhiều người trong tộc ngăn cản nhưng bà đã quyết thì không thể thay đổi, liều chết lao vào Thiên giới cứu người cuối cùng cũng chỉ cứu được một bé trai từ tay Thiên giới.

Sức cùng khí tận dành chút tiên lực còn lại đưa Thiên Kiệt xuyên không đến nơi Thế Giới Nhị Lưu này. Song, bà cũng biến thành cây linh thụ bảo vệ nuôi lớn Thiên Kiệt từ đó đến nay. Vân Lang cũng chính là yêu thú mà bà giao phó đầu tiên để bảo vệ Thiên Kiệt bé bỏng ở trong rừng trước lúc bà ngủ say.

Đã qua mười lăm năm rồi, giờ mới có thể thức tỉnh linh hồn, ngày đó ta bước ra từ Thiên giới mình đầy thương tích nhìn cháu trai còn khóc oa oa trên tay, giờ cậu bé năm đó đã lớn lên khỏe mạnh, nhìn nét mặt anh tuấn lại đẹp đẽ đôi chút giống Hàn Hoa bà lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

“Ngày đó bà quả không sai…”

Giọng Vĩnh Yên lại tràn đầy kỉ niệm xưa đó giờ lại nhìn Thiên Kiệt đã cao lớn không ít lại ôm chặt lấy hắn.



Thiên Kiệt lúc này thì nhớ lại truyện trước đó cùng Lan Nhi…Cũng may là bà chưa biết không thì hắn cũng khó ăn nói mặt lại hơi có chút ái ngại rồi cũng ôm Bà ngoại xinh đẹp của mình thật chặt thật ấm áp.

Ngay sau đó những tiếng tinh tinh nhè nhẹ vang lên như âm hưởng giao thoa giữa trời đất, Vĩnh Yên dần mờ đi nhìn Thiên Kiệt một hồi, bà thơm nhẹ lên bờ má hắn một cái rồi liền tan biến nhập vào cây linh thụ.

Ngay sau đó tự nhiên hắn cảm thấy nhồn nhột ở má.

“Bà ngoại!!!”

Hắn đột nhiên mở mắt bừng tỉnh ngồi phắt dậy đưa tay về phía trước thốt lên hoảng hốt.

“Á!..ư!”

Một âm thanh mềm yếu ngọt ngào khẽ đi vào trong đầu hắn, một vài hơi thở sau trấn tĩnh lại hắn mới nhìn ra thân ảnh trước mặt, nàng là một cô gái xinh đẹp thân hình đày đặn dưới lớp nội y màu trắng mỏng bó sát lộ ra các đường cong khiêu gợi. Tay nàng đang cầm một chén thuốc cùng thìa có vẻ định bón cho hắn, mặt mũi lúc này đỏ ửng rồi quay đi.

“Tiểu nữ… Không phải bà ngo..ạ..i.. của người đâu..ư...ư”

Nàng ái ngại ấp a ấp úng nói với Thiên Kiệt , cái đầu óc mơ hồ của hắn như lúc này mới chịu hoạt động liền nhìn xuống ở thứ hắn vớ được đầu tiên không phải là tay của Bà ngoại mà lại là bộ ngực căng tròn của cô gái xinh đẹp, tóc nàng xõa ra đôi môi cũng ướt ướt lóng lánh.

Bên cạnh còn có Lang huynh đang lấy chân che mắt Hồ muội lại hai con mắt sói mở to nhìn hắn, mặt mang đầy vẻ tự hào trước người em trai Thiên Kiệt cái đuôi không ngừng ve vẩy.

“À! Ta xin lỗi…”

Hắn nhanh chóng rút tay lại gãi đầu cười khổ…

“Để tiểu nữ bón thuốc cho…”

Nàng nói đầy ngượng ngùng rồi đưa thìa thuốc đến miệng bón cho Thiên Kiệt.

Trong không gian sơn động ẩm thấp, cửa sơn động cũng đã bị vùi kín từ lúc trận chiến kết thúc các nàng luôn thay nhau chăm sóc cho hắn ở nơi đây…Dần dần lại càng sinh ra hảo cảm trước chàng thanh niên anh dũng đã liều mạng cứu các nàng kia.

Uống xong chén thuốc hắn lại được cô gái dẫn vào sâu trong sơn động, nơi đó là một hồ nước khoảng hai chục trượng mang thanh sắc thiên nhiên huyền diệu.

Phía trên còn có một giếng trời chiếu xuống giữa hồ những tia nắng lấp lánh, nơi đó có một cái cây to lớn cao sáu trượng, thân trắng lá xanh như bầu trời được trồng lên ở giữa mô đất nhỏ trải dài đến đó một loại cát vàng nhè nhẹ như cầu nối đi đến…

“Nơi này thật đẹp!”.

Hắn nhìn ngắm một hồi rồi cũng phải thốt lên….