Lạc Long Truyền Thừa

Chương 27: Hành Trình Mới.




Qua đến ngày hôm sau mặt trời đã nhô lên quá những dãy núi tỏa sáng muôn nơi, Lễ hội trong thành cũng đã kết thúc mọi thứ đã được thu dẹp đi gần như trở về trạng thái thường ngày. Không còn gì là quá nổi bật nữa..

“ư…!.. Sao lại cảm giác mệt mỏi như thế này!...”

Lan Nhi lúc khẽ mở mắt mà ôm đầu, còn chưa nhớ được chuyện gì sảy ra, lúc này nàng đã nằm ở trên giường trong chính căng phòng của mình, mặt trời cũng đã chiếu những tia nắng qua ô cửa nhỏ… Song, dần dần gượng dậy lớp chăn mỏng cũng vì thế mà tuột xuống, lộ ra thân thể nàng trắng nõn chỉ còn lại đồ lót, quần áo thì bị cởi hết ra đặt ở ngay cạnh giường.

Nàng như nhớ lại được chuyện gì đó liền vén áo yếm lên, trên bầu ngực căng tròn vẫn còn vài vết cắn hơi ửng đỏ…

“Không được rồi! Sao lại thế này chứ… Hôm qua không phải là ác mộng sao! Hức…hức…”

Nước mắt trên khóe mi lại dần dần chảy ra, nàng lại sờ xuống dưới qua lớp quần rồi đưa lên nhìn, dịch nhớp cũng là dính đầy tay khiến nàng nhớ lại hết mọi chuyện đã sảy ra đêm qua mà chỉ biết ôm chăn khóc một hồi. (còn đúng cái nịt)

Luồng khí lực trong người nàng giờ đã dao động vận chuyển mãnh liệt khiến nàng cũng phải nén sự mất mát mà ngồi tĩnh tọa… Ngay sau đó một luồng khí lực từ dưới xông thẳng lên xâm nhập vào đan điền, phá nát bình cảnh Luyện cốt đỉnh phong. Song, lại dần dần tiếp tục mãnh liệt hơn, khí lực nhanh chóng vận chuyển khắp cơ thể cuốn ngược về đan điền rồi lại phóng ra một lần nữa.

[rầm!...]

Một luồng khí nổ vang khắp cơ thể nàng mà không ai biết, chỉ trong một đêm mà chuyện đó giúp nàng tấn cấp lên Tẩy tủy sơ kỳ… Sau đó lại tiếp tục lên trung kỳ mới dừng lại, điều này khiến nàng cũng có hơi chút hoảng hốt mà cắn chặt môi.

Mặc ngoại y xong, nàng chậm rãi bước xuống giường hơi chút chật vật.

Trên bàn hình như có để một chút đồ ở trên đó nên nàng cũng nhanh chóng đến xem.

“Lan Nhi tỷ! Ta phải đi rồi, lần sau trở lại nhất định sẽ mạnh hơn để có thể bảo vệ cho tỷ, che chắn cho tỷ... Ở đây ta có chút đồ tặng cho tỷ… Yêu tỷ nhiều!!! – Trần Thiên Kiệt.”

Lan Nhi đọc xong lá thư liền tức giận đỏ mặt đấm mạnh một cái roành, chiếc bàn cứ thế mà gẫy đôi, thanh trường kiếm ngọc thạch cùng ấm chén rơi xuống đất loẻng xoẻng.

“aaá!.. Cái tên khốn nạn này!!!”

Nàng tức giận gào lên vì hắn đi cũng chẳng thèm để cho nàng chào một tiếng, hắn nhanh chóng quất ngựa truy phong…. Để lại chút đồ vật như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Bối rối một hồi rồi nàng cũng nhặt thanh kiếm lên mà ôm vào lòng như vật chân quý, cắn chặt bờ môi nhỏ nhắn, gò má cũng dần ửng hổng, nước mắt lúc này lại dưng dưng trông rất đáng thương…

Một lát sau đó...

[rầm!!!...bùm…]

Âm thanh nổ tung vang khắp Việt Lạc gia. Song, ngay lúc đó căn nhà thủng lỗ chỗ của Thiên Kiệt lúc này cũng đổ sụp xuống trước mắt nhiều người trong gia tộc. Tất cả cũng chỉ biết trợn mắt há hốc mồm trước loại sự kiện này, Thiên Kiệt đã làm gì để cô bé Thiên tài của gia tộc lại giận đến mức như thế chứ…

Ngay lúc đó ở một nơi khác.

[vù…vù!]

Hai thân ảnh đang bay lượn trên tầng mây về hướng Nam, đôi cánh lục sắc hỏa không ngừng rơi ra trải đầy theo hướng bay những tia hoa lửa rồi nhanh chóng tan biến trên tầng mây, vượt qua nhiều loại địa hình khác nhau lúc này cũng đã bắt đầu giảm tốc độ bay dần dần rồi ngắm xuống.

Bên dưới giờ đã có một con sông trải dài vô tận trên đất liền nhìn cũng không ra được điểm cuối cứ thể lại rẽ nhánh ra nhỏ dần lan đi khắp nơi có thảm thực vật tươi tốt.

Những dãy núi to lớn hùng vĩ lúc này đã thành hàng trải dài hàng chục dặm uốn lượn như thân rồng, nơi đó chính là Long An Tông, xung quanh nơi đỉnh trên còn có chút mờ mờ mây bay che khuất nhưng vẫn để lộ ra các vị trí Thần điện, nhà ở, khu tập… Lác đác xuất hiện khắp các ngọn núi.

[Hắt xì!…]

“Trời ạ! Ai mắng chửi ta mà sao mà lại cứ hắt xì liên tục như thế này chứ… Hồ muội hay là chúng ta xuống dưới đi, hình như trên này hơi rét thì phải.”



Thiên Kiệt hắt xì một cái rồi ôm bản thân run lẩy bẩy, dù có lục sắc hỏa dực của Hồ muội nhưng hắn vẫn là cảm thấy lạnh toát sống lưng.

“Ca ca muội cũng sắp cạn khí lực rồi, cái cánh nà…y! á!”

Hồ muội vừa nói đến đó mồ hôi trên mặt cũng lăn xuống, hai đôi cánh lục sắc hỏa liền biến mất đi.

[aaaaaaaaaaaaa!...]

“Chết rồi! Chết rồi! Lần này chết thật rồi Ca ca!… Cạn khí lực rồi! á….”

“Tiểu nha đầu ngốc này! Lần này còn sống ta sẽ tét đít muội aaaa....”

Hai âm thanh kêu gào cứ thế mà xuyên qua tầng mây rơi tự do xuống đất tốc độ cực đại…Hồ muội lúc này cũng chỉ dơm dớm nước mắt chưa biết phải làm gì tiếp theo.

“Hồ muội nắm lấy!”

Thiên Kiệt lúc này lại đưa tay ra phía Hồ muội, muội ấy cũng nghe lời liền nắm lấy tay hắn. Song, Thiên Kiệt nhanh chóng kéo cô bé ôm chặt vào người mặt thoáng ngưng trọng mà nhìn xuống dưới mặt đất chẳng con bao xa.

“Hồ muội!..”

Hắn liền ôm chặt nàng mà hôn xuống đôi môi nhỏ nhắn chưa trải sự đời, rồi lại đưa lưỡi quấn vào rót dược dịch khôi phục khí lực cho cô bé.

“ư…ưm! Ca ca…”

Hồ muội hơi bất ngờ giật mình rồi dần dần gò mà cũng ửng hồng hai tay lại ôm chặt lấy Thiên Kiệt, lúc này cách mặt đất cũng chỉ còn mười trượng.

[phừng!]

Đôi cánh lục sắc hỏa lúc này lại phóng ra cản lực một hồi rồi cả hai người đều rơi xuống một cong sông nhỏ…

Thiên Kiệt lúc này ôm chặt muội muội bé bỏng mà nhanh chóng bơi lên bờ, nhìn cô bé rất yếu ớt có lẽ là do dùng cạn khí lực. Song, lúc này trời cũng đã có ánh chiều tà buông xuống dần chuyển qua màn đêm.

[tạch!..cạch!]

Những tiếng lửa cháy lạch tạch phát ra đốm lửa lúc này đã bùng lên, nằm cạnh là cô gái bé bỏng thân không một mảnh vải.

Ngay sau đó Thiên Kiệt lại trở về trên tay cầm vài con cá sông, liền đem đi xiên que nướng trên đống lửa.

Mùi hương cá nướng lúc này bay đi khiến Hồ muội đang ngủ say cũng phải thoáng động mà tỉnh giấc, khẽ rung rung mắt mở ra.

Ca ca đang nướng cá còn chỉ mặc một cái quần lót. Ngay cạnh đó là một thanh gỗ treo đầy quần áo được hông bên đống lửa không ngừng bốc hơi nhiệt…

“Ca ca, sao trên đó lại có quần áo giống của muội vậy?...”

Hồ muội nhẹ nhàng ngồi dậy dụi mắt rồi hỏi Thiên Kiệt.

“À! Thì đúng rồi đồ của muội đó!...”

“ế!ee! Sao lại..ii…. trần truồng thế này!...Ca c…a đã l..à..m gì rồi?...”



Hồ muội lúc này liền che hết thân lại mà quay lưng đi mặt mũi tai liền ửng đỏ lên vi ngại.

“Muội muội ngốc ta thì làm gì chứ! Chỉ là giúp muội bỏ đồ ướt ra tránh bị ốm thôi. Haha! Ngại gì chứ chúng ta không phải từ bé đến giờ đều ở cùng nhau sao…”

“Ca ca ngốc lại chỉ xem ta như con nít hức..!”

Hồ muội có chút buồn lòng xong rồi cũng đứng lên lấy y phục đã khô liền mặc vào ngồi cạnh Thiên Kiệt.

“Cá chín rồi đây!... Muội ăn trước đi.”

Hồ muội cầm lấy xong liền quay đi bữu môi rồi cắn một miếng, hương vị cá nhanh chóng tản ra khắp miệng, trên đó còn có ít vị liệu thơm phức khiến cho miếng cá lại càng thơm ngon đến mức khó cưỡng…

“ưmm..mm! Cá của ca ca cũng thật là lợi hại, ngon quá!”

“haha đương nhiên rồi! Vẫn còn đây muội ăn nữa đi!..”

Qua một hồi ăn uống no lê, Thiên Kiệt cũng lấy quần áo mặc vào.

“Ca ca sẽ không trách muội chứ?...”

Hồ muội có chút khúc mắc trong lòng lại ôm chân ngồi đắn đo suy nghĩ.

“Ta làm sao mà trách muội được chứ! Nhờ muội mà hôm nay cũng đi được hơn năm mươi dặm rồi… Từ giờ sẽ phải đi bộ nên mọi việc cứ để Ca ca lo.”

Thiên Kiệt nói xong liền đến xoa đầu Hồ muội rồi tiếp tục ném thêm củi vào đống lửa. Hơi lửa lại bùng lên nhanh chóng tỏa ra hơi ấm bao phủ không gian lại, Thiên Kiệt cũng hơi mệt mỏi liền ôm hồ muội bé bỏng mà dựa vào cây ngủ thiếp đi… Cô bé lúc này bị bầu không khí ấm áp bao chùm lại không kiềm được lòng liền hôn lên môi hắn một cái…

[bụp!]

Một âm thanh nhanh chóng phát ra Thiên Kiệt hắn như mơ thấy gì đó không tốt, tay trái hắn liền giữ chặt đầu Hồ muội mà hôn cô bé đắm đuối sau đó lại quấn lấy lưỡi cô bé, tay phải thì bóp chặt mông nàng.

“ối mịa nhà sư ăn thịt!...ư!..ư Ca ca làm sao thế này!...”

Hồ muội lúc này đầu óc cũng bị làm cho hơi mơ hồ liền nhanh chóng dùng lực mà nhảy bật ra sau thoát thân rồi nằm bất động, mặt mũi đỏ bừng toàn thân vẫn run lẩy bẩy, đầu suy nghĩ lung tung nhưng cũng chẳng thể nghĩ ra được gì…

….

Qua sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống nền đất cùng âm thanh núi rừng chim kêu ríu rít tạo ra cảm giác rất thanh bình, không khí nắng sớm ban mai này cũng sinh ra cảm giác thư thái vô cùng.

“Oáp!!!... Đã sáng rồi sao, Hồ muội sao muội dậy sớm vậy…”

Hắn thức dậy đã liền thấy Hồ muội ngồi cạnh đống lửa tàn mà cầm cái que nhỏ gẩy gẩy.

“Ca ca!Muội…uuu…! hì…hì…!”

Lúc này hồ muội quay ra cười đầy quái dị, quầng mắt đã thâm xì như cả đêm không ngủ. Song, liền lảo đảo mà ngã ra.

“Oái!! Muội làm sao thế!...”

Thiên Kiệt nhanh chóng đỡ lấy Hồ muội. Song, cũng cảm thấy quái lạ liền cõng Hồ muội mà tiếp tục đi về phía Nam…