Lạc Long Truyền Thừa

Chương 10: Lão Thiên Gia Ngươi!!!




Lúc này Có vài ba cái bóng nam thanh niên tu sĩ, mặc áo bào sắc lục.

Ngực áo còn thêu hình kiếm chéo trên nền bát quái, cầm trường kiếm mà rụt rè đi trên lối mòn san sát nhau tựa như chỉ sợ bị bỏ lại.

Mặt mũi thoáng nhìn anh tuấn nhưng lại tỏ vỏ sợ hãi yếu đuối.

Trên người tỏa ra khí lực nồng đậm có vẻ là cấp bậc Luyện cốt .

“Chết tiệt!!! Sư phụ cũng thật là ác a. Bắt bọn ta vào địa bàn của Ma Thần hái thảo dược, lại nói đây cũng là cái thứ mà Ma Thần hắn thích nhất. Đây là muốn bọn ta tìm chết ư.”

Tên tu sĩ đang đi đằng trước vừa nói vừa run lạnh người.

“Sư huynh à, đừng tự dọa mình nữa, Ma Thần cũng chỉ là hư danh. Đã ai nhìn thấy hắn đâu.”

“Đúng đúng, sư huynh đừng sợ a. Nhiệm vụ lần này Sự phụ giao cho chúng ta phần thưởng cũng rất lớn a. 300 điểm cống hiến sư môn, hắc hắc. Đủ để đổi một viên [Lục Phẩm-Phá trọng đan] tăng thêm một trọng mà không chút hiệu quả phụ a. ”

Hai tên sư đệ phía sau lại nói để trấn an lại tinh thần.

[Soạt….Soạt] – Âm thanh phát ra từ phía cây xung quanh lối mòn.

Một cái bóng đen lướt nhanh qua những tán cây dưới bầu trời nắng gắt.

“Ai…”

Cả ba tên tu sĩ rút kiếm ra mà đứng sát lưng vào nhau quan sát xung quanh, người cũng hơi run lẩy bẩy.

“Lũ ôn thần, lại dám xông vào địa bàn của Đại Ma Thần ta. Lá gan cũng lớn a.”

Âm thanh ầm ầm mà vang ra bắn thẳng vào đầu ba tên tu sĩ , âm giọng còn có chút băng lãnh sắc bén.

“Đại!!! Đại Ma Thần!!”

Ba tên tu sĩ lại hét toáng lên tay cũng run run mà dơ kiếm lên lại nói tiếp.

“Hừ!!! Giả thần giả quỷ. Ta cũng không tin ngươi bước ra đây cho đại hiệp. ”

“Lại còn muốn đối chọi với bản vương. Lớn mật.”

Âm Thanh lại một lần nữa ồn ồn mà vang ra.

Cùng lúc đó có con lợn nanh dài hung hăng lao từ trong rừng ra phóng thẳng đến phía ba tên tu sĩ miệng không ngừng kêu la.

Ba tên tu sĩ giật bắn người. Tên đội trưởng nhanh chóng nhìn đến phía con lợn vung kiếm chém ra một luồng khí lực phóng đến đánh bay con lợn về rừng.

“phù…”

Âm thanh hắn như thở phảo ra nhẹ nhõm.

“Chỉ là con [Nhất giai-Thiết Trư] mà cũng muốn dọa ta, hahaha xem ra cái Đại Ma Thần cũng chỉ là hư danh. Ta là lo lắng quá mà tự dọa bản thân rồi” Tên sư huynh vừa nói vừa cười ha hả như chút đi được cái gánh nặng ở trong lòng.

Cái bóng đen phía xa lấp ló dưới tán cây cách đó không xa, hắn chính là Thiên Kiệt lại bóp nhẹ yết hầu nói ra giọng trầm vang.



“Hahaa, Lão Ma ta hôm nay, sẽ cho các ngươi biết sự tuyệt vọng là như thế nào”.

Cùng lúc đó tự nhiên ở phía bên kia rừng chim chóc bay tán loạn kêu ríu rít ầm trời, âm thanh thú hoang cũng chạy rầm rầm ở phía bên kia rừng, Thiên Kiệt hắn thấy vậy mà nuột nước bọt ực cái.

Tất nhiên chuyện kia đương nhiên không phải là do hắn làm ra nên thấy vậy cũng thất thần một hồi.

“Chẳng lẽ làng Lang Huynh a. Haha thật tốt quá, có Lang Huynh ở đây xem các ngươi có sợ ta chết khiếp không.”

Thiên Kiệt hắn thấy tình huống trước mắt cười hắc hắc đắc ý lại tiếp tục ôm cổ mà nói to.

“Hôm nay các ngươi tận mạng rồi haha”

Ba tên Tu Sĩ thì lại run lẩy bẩy cầm kiếm cũng không vững được nữa.

“Sư huynh..hh..h chẳng phải huynh nói hắn chỉ là hư danh sao”

Một tên tiểu đệ lắp ba lắp bắp sợ hãi nói.

Lúc này vài con mà thú nhất giai và nhị giai cũng phóng ra mà chạy chẳng thèm để ý đến đám tu sĩ kia…

[Soẹt…Rắc]

Những cái cây phía trước mặt ba tên tu sĩ cũng gẫy mà đổ xuống hiện ra một đầu mãng xà khổng lồ là [Mãn Giao Ngũ Giai Ma Thú].

Nó lại quay qua đám người tu sĩ một cái ánh mắt huyết sắc tràn đầy sát khí mà bắn thẳng vào đầu ba tên tu sĩ.

“Mẹ nó!!! Chạy thôi còn hoa cỏ cái rắm gì nữa. Sư phụ độc ác đây là bảo chúng ta tìm chết a…”

Ba tên tu sĩ sợ hãi vứt cả kiếm mà chạy rẽ đất về hướng [Thanh Lâm Thành].

Con Mãn xà nhìn theo ba tên tu sĩ một lúc xong lại quay phắt đi như thể muốn nói đó không phải người nó muốn tìm.

Lại quay qua phóng sát khí về cái bóng đen phía xa. Lại Phi đến.

“Ngươi!!! Ngươi con rắn thối, sao lại chạy đến đây.”

Thiên Kiệt hắn kinh hãi mà tái mét mặt. Cũng không quên mắng chửi con rắn xong lại quay phắt người chạy thoát thân…

Âm thanh con mãng xà kêu lên lại lướt nhanh đuổi giết Thiên Kiệt.

Thiên Kiệt hắn cũng không tiếc mà tung hết tốc độ của bản thân mà chạy thoái lui.

“Ngươi!!! Con rắn thối tha, lại dám khi dễ ta. Thiên Kiệt ta… Thiên Kiệt ta… mạnh lên sẽ quay lại tìm ngươi tính sổ aaa…”

Thiên Kiệt hắn lại hô lên nỗi ủy khuất trong lòng như vang đến tận bầu trời xanh vắt chân lên cổ mà chạy.

Mãi một lúc sau hắn chạy đến một bãi đất trống. Trước mặt lại là một cái vực nhìn sâu không thấy đáy ở phía dưới còn có những đám mây là là bay bay ngay gần trước mắt tựa hồ cách chỉ khoảng mười trượng.

Đứng lại trước cái vực khụy xuống chống hai tay xuống đất mà thở hổn hển, mồ hôi cũng đầm đìa mà rơi lã tã xuống đất.

“Chết tiệt!!!. Ta tại sao lại yếu như thế a. Cái bình phong luyện thể khốn kiếp này, sao ta mãi không đột phá. ”

Thiên Kiệt hắn tức giận mà đấm xuống đất mất cái rồi đứng dậy ngửa mặt lên trời hận đời vô đối mà chửi.



“Lão Thiên Gia ngài đúng là có mắt như mù a.”

Lời chửi vừa dứt mây đen gió giật từ bốn phương tám hướng gió giật sấm gào cuộn lại thành hình xoáy mà che kín thiên khung.

Cùng lúc đó con Mạn giao cũng chậm chậm đi ra từ phía tán cây, nó nhìn lên trời phía mắt bão rồi lại hướng Thiên Kiệt tỏa ra huyết sắc chậm chậm trườn đến chỉ còn cách khoảng năm trượng.

Thiên Kiệt hắn lui cũng là sát vực thấy dị tượng lại tựa hồ cảm giác như sinh cơ tuồn trào.

“Lão Thiên Gia ngài cũng không tồi a. Đến đúng lúc lắm, đánh chết con rắn thối đó cho ta, ngày sau ta sẽ thành tâm cúng bái ngài cẩn thận haha.”

Thiên Kiệt hắn lại chắp hai tay ngang hông rồi chỉ thằng mặt con rắn thối mà nói.

Trên bầu trời mắt bão như cuộn vào nhanh hơn.

[Ầm…Ầm]

Khắp thiên khung những tia sét như tụ lại chỗ mắt bão như muốn tích tụ một luồng năng lượng khổng lồ.

[Đoàng]

Âm thanh như muốn xé rách cả bầu trời mà oanh kích xuống, tất cả nói dài nhưng sự việc diễn ra cũng chỉ như là cái chớp mắt.

Nhưng thiên lôi oanh kích kia lại không phải hướng phía con rắn mà là nhắm thẳng người Thiên Kiệt Ma Đầu kia mà đánh xuống.

Hắn lại như diều đứt dây mà rơi xuống vực.

“Lão Thiên Gia ngươi a… Ta mà không chết thì Thiên Kiệt ta thề chỉ cúng cho ngươi cái nịt aaa…”

Âm thanh đầy nỗi ủy khuất lại vang lên trời cao.

[Đoàng….Đoàng…]

Cứ thế lại hai ba tia sét phóng xuống như chỉ sợ đánh chưa đã tay…

------------

Ngay lúc đó ở vị trí lưng chừng cái vực sâu không thấy đáy. Có một lão già mặc y phục trắng xám, mắt nhắm chặt đầu đội nón lá, tóc bạc phơ, râu cũng là dài đến giữa ngực tay phải cầm cần câu cá ngồi cạnh cái hồ nhỏ rộng chỉ khoảng tám mét vuông nhưng lại sâu không thấy đáy hồ.

Tay trái bấm ngón mấy cái như đang bói toán cái gì đó xong lại vuốt vuốt bộ râu trắng của mình.

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Lão già khẽ nói giọng đầy yếu ớt. Nhấc cần câu lên chiếc cần câu lại cong rũ xuống như kéo thứ sức nặng ngàn cân. Sức lực của lão lại như hồi phục lại, làn da cũng là dần dần như có sức sống hơn gân guốc cũng quanh tay mà nổi lên.

Lão lại dùng cả hai tay cầm cần câu mà vận khí tỏa ra. Cái cần câu bằng tre lại như được khí lực bổ sung khí lực bắt đầu tỏa ra ánh hào quang vàng vàng rồi lan dần xuống dây rồi truyền xuống đến dưới hồ.

Lão già lại mở mắt rồi kéo mạnh lên một con cá chép cũng chỉ bằng ba ngón tay phóng lên theo dây câu rồi bay bay uốn lượn trong một bọng nước trước mặt lão già. Con cá chép nhỏ tỏa ra ánh hoàng kim hoang mang lấp lánh.

Lão già cười ha hả lại vuốt râu rồi nhìn lên bầu trời

Từ đám mây loãng lại hiện ra một hình bóng cậu thiếu niên đang rơi nhanh như tên phóng xuống phía sau cũng là có mơ hồ ánh sáng của thiên lôi đang đuổi theo….